Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 4




Kiều Tâm hơi thất vọng về buổi họp lớp này, cô nghĩ bọn họ sẽ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm xưa kia, nhưng không đa số họ đến đây để khoe khoang, họ tò mò về cuộc sống của người khác, xem ai hơn mình thì ra sức nịnh nọt, còn ai kém mình thì không để lọt vào mắt. Cô không khỏi thở dài cũng đúng thời gian có thể thay đổi tất cả, họ đâu còn là những cô cậu học trò vô tư của ngày trước nữa, chính hiện thực cuộc sống này đã thay đổi họ, giờ trên mặt họ ai cũng ngụy tạo cho mình một vài lớp mặt nạ giả tạo.

Cạch cửa phòng ăn bỗng dưng mở ra, người đàn ông lạnh lùng bước vào không ai khác đó chính là Trần Lăng Dực, cả phòng ăn lúc trước đang ồn ào bỗng dưng im bặt, mọi người đương nhiên lại được phen kinh hoàng lần 2. Hai nhân vật cùng biến mất rồi cùng xuất hiện,

3

nếu không phải trước giờ Trần Lăng Dực vẫn luôn ở thành phố X thì bọn họ cho rằng hai

người này đã đưa nhau đi trốn.

Trần Lăng Dực là người có tầm ảnh hưởng, anh hiện giờ đã là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, họ cũng không nghĩ anh sẽ để ý tới bữa tiệc họp lớp cỏn con này, dù năm nào họ cũng gửi thiệp mời đến, anh cũng chưa một lần đặt chân đến, mặc dù ngày trước anh là lớp trưởng, lần này lại đột nhiên suốt hiện thần kì như vậy khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Trần Lăng Dực thấy bầu không khí như vậy tâm trạng anh không được thoải mái cho lắm, chậm rãi lên tiếng: “Có vẻ như tôi không được chào đón ở đây?” Một người trong số họ không muốn làm phật ý anh, nhanh chóng tiếp lời: “Tổng giám đốc Trần có mặt ở đây chúng tớ vui mừng còn không hết. Cậu ở đây ngày hôm nay chính là vinh dự của lớp chúng ta. Nào, nào, cậu ngồi vào ghế trống bên kia đi, chúng ta nâng ly chúc mừng”.

Anh hừ nhẹ, không thèm để ý lời hắn ta nói, trực tiếp đến vị trí trống ngồi, mà chỗ trống

duy nhất lại là ở bên cạnh vị trí của Kiều Tâm đang ngồi. Từ lúc anh bước vào, Kiều Tâm kinh ngạc đến mức đôi tay run rẩy, hơi thở của cô dường như dừng lại. Khi anh ngồi vào vị trí cạnh cô, cô có thể cảm nhận được mùi hương nam tính toát ra từ người anh, anh vẫn giống

như 8 năm trước, vẫn rất đẹp trai, khí chất toát ra từ người anh khiến cô trở lên hèn mọn. Cô

VietWriter

sợ nếu như ngồi cạnh anh lâu thêm nữa cô sẽ mất bình tĩnh mất, cô ra hiệu cho Tiểu Sảnh

mình không muốn rời khỏi nơi này nữa. Tiểu Sảnh cũng biết ý nhanh chóng tìm một lý do thích hợp để rời đi nhưng chưa kịp ra khỏi cửa Trần Lăng Dực đã lên tiếng: “Cô Hứa có vẻ không thích tôi nhỉ, tôi vừa đến, cô đã muốn nhanh chóng rời khỏi đây”.

Cô biết anh đang mỉa mai cô, cách xưng hô xa lạ khiến tim cô bất giác không khỏi nhói

lên một tia đau đớn, cô với anh từ lúc nào đã xa cách như vậy, Tiểu Sảnh đã trả lời giúp cô:

“Kiều Tâm là thực sự có chút không khỏe nên muốn về nhà nghỉ ngơi”

Trần Dực Lăng cười nhếch mép:

“Nếu cô không khỏe tôi có thể đưa cô về dù gì tôi cũng đang rất rảnh”

“Không dám làm phiền Trần tổng, Tiểu Sảnh đã có xe đưa tôi về rồi, anh vừa mới đến tốt

nhất nên ở lại nói chuyện với mọi người” Kiều Tâm đáp lại có chút e dè “Từ lúc nào cô Hứa đây lại hiểu chuyện như vậy, chẳng phải lúc trước cô luôn thích làm

phiền tôi sao” giọng anh bỗng trở lên lạnh lùng.

Cả căn phòng đắm chìm trong một bầu không khí kì dị, ai cũng tò mò về màn kịch trước

mắt, chẳng phải trước đây họ đã từng rất thân thiết sao, trong lớp ai cũng nghĩ có khi sau

này họ sẽ cùng nhau kết hôn, vậy mà giờ Trần Lăng Dực đang nhìn Kiều Tâm bằng ánh mắt có chút chán ghét. Thấy có vẻ không ổn, lớp phó đành đứng lên phá vỡ khung cảnh khó xử trước mắt:

“Thôi nào, hôm nay là ngày vui mà, có chuyện gì để sau hãng nói, Kiều Tâm hay cậu ở lại

chút nữa đi lát chúng ta còn đi karaoke nữa mà. 8 năm rồi cậu mới trở lại để mọi người nhìn

cậu lâu hơn chút chứ, phải không nào?”

“Xin lỗi mọi người, mình thực sự có chút khó chịu trong người, muốn về nhà nghỉ ngơi, có dịp lần sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, mình xin phép” nói xong Kiều Tâm một mạch kéo

Tiểu Sảnh ra cửa rời đi.

Ra đến bãi đỗ xe, tâm trạng Kiều Tâm mới đỡ căng thẳng hơn chút. Cả Tiểu Sảnh cũng không ngờ hôm nay hắn lại đến. Tiểu Sảnh nghi hoặc nói: “Anh ta bao lâu không xuất hiện nay đột nhiên lại đến, không phải là vì cậu đó chứ? "Anh ta đến để coi bộ dạng của mình sau khi trở lại trông thảm hại thế nào thôi” giọng nói cô có chút chua xót

Tiểu Sảnh hừ mạnh

“Cậu tốt nhất là hãy quên anh ta đi, trên đời này thiếu gì đàn ông đẹp trai tài giỏi hơn hắn

chứ, thích chị đây giới thiệu cho vài anh, làm gì cứ khổ sở đâm đầu vào anh ta vậy. Cậu nên nhớ hắn ta giờ đã có bạn gái rồi đó”

“Mình đương nhiên biết chứ, cậu yên tâm mình biết vị trí của mình mà. Cậu cũng thấy đấy,

ánh mắt anh ta nhìn mình là chán ghét. Mình với anh ta bây giờ chỉ như người xa lạ thôi”

Tiểu Sảnh biết nói những lời như vậy cô sẽ đau lòng, nhưng cũng là muốn tốt cho cô,

không muốn nhìn thấy cô mãi lưu luyển một thứ không thuộc về mình. Cô đương nhiên là

hiểu ý của Tiểu Cảnh, cô cũng muốn gạt anh ra khỏi trái tim lắm chứ, cô đã kìm nén suốt 8

năm qua, cô nghĩ thời gian lâu như vậy sẽ khiến mình quên được anh, nhưng không hôm nay

khi nhìn thấy anh trái tim cô lại không tự chủ được mà rạo rực lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.