Hai người chọn một vị trí trống để ngồi, lúc đồ được đưa đến, cô khá ngạc nhiên, bởi bát bún riêu của cô không hề có đậu phụ mà thay vào đó mà một quả trứng rán và mấy miếng mọc, cô không biết anh đã dặn người ta bỏ ra lúc nào, thì ra anh vẫn luôn nhớ những thứ về cô cũng như cô luôn nhớ anh không thể ăn bơ đậu phộng.
Thấy cô ngôi ngẩn người ra, anh lên tiếng: "Sao không ăn đi, không hợp khẩu vị.?"
Cô đáp: "Không phải, tôi đợi nó bớt nóng rồi mới ăn."
Anh lại nói tiếp: "Ở đây cũng có cả gà rán và khoai tây chiên nữa đó, nếu không hợp cô có thể gọi chúng để ăn, không cân phải miễn cưỡng."
Động tác của cô hơi khựng lại, cô lấy đũa gắp miếng, rồi mới đáp trả lại anh: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc, đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị của tôi, rất ngon."
Anh nói: "Thế là tốt, tôi chỉ sợ cô ở nước ngoài lâu quá, khẩu vị quê nhà không còn hợp nữa."
Cô vẫn tiếp tục cắm cúi ăn, cô không muốn trả lời anh nữa, bởi cứ mỗi lần cô nói, anh lại châm chọc mỉa mai cô, tốt nhất là không nói gì anh sẽ không có cơ hội đó nữa.
Hai người mỗi người một người có một tâm sự trong lòng, nhưng cũng không ai muốn nói ra.
Anh lại lên tiếng: "Cho tôi mượn điện thoại của cô."
Cô đưa điện thoại cho anh, ấn sẵn mở khóa, anh ấn một dãy số, cô nghe thoang thoáng được anh nói: "Được, anh lên bây giờ."
Cô nghĩ vừa rồi anh gọi cho Chu Noãn hỏi về tình hình của mẹ anh.
VietWriter
Anh đã cúp máy nhưng cô đợi mãi mà không thấy anh đưa lại điện thoại cho mình, đang tính mở miệng thì lại nghe anh nói: "Tại sao?"
Cô không hiểu, anh hỏi gì vậy, cô đáp: "Sao cơ"
Trần Lăng Dực: "Tại sao cô không lưu số điện thoại của tôi."
Thì ra anh để ý đến điều này, cô không biết nói sao, chả nhẽ cô bảo tôi đã nhớ như in như tạc số của anh rồi, chỉ cân nhìn thấy thôi là tôi cũng biết là anh gọi đến, nhưng cô không thể nói vậy được, cô im lặng, thấy cô im lặng cơn tức giận vừa rồi vẫn còn chưa được nguôi ngoai được bao lâu thì cơn giận mới đã đến, anh trả lại điện thoại cho cô, nói lớn: "Cô vê đi."
Cô biết cô lại chọc giận anh rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn và, cô đáp: "Anh sao vậy, tôi còn chưa lên thăm bác."
Anh nói: "
Mẹ tôi không cần cô lên thăm."
Cô cũng hơi giận, cô làm gì cũng không vừa lòng anh vậy, anh cứ đồn cô hết lần này đến lần khác, chính anh là người gọi cô đến đây xong lại chính anh là người đuổi cô về, cô mệt mỏi lắm rồi, cô đáp: "Được, nếu anh đã muốn vậy, cũng mong anh lần sau đừng coi tôi như con rối nữa, thích thì bảo tôi đến không thích thì bảo tôi đi, tôi mệt mỏi lắm rồi."
Cô đi thẳng ra cổng bệnh viện, trèo nên một chiếc xe bất kì, trùng hợp là đây chính là chiếc xe mà lúc trước đưa cô tới, cô vừa vào bác tài xế đã nhận ra cô luôn, bác nhiệt tình hỏi: "Sao rồi, người nhà hay bạn bè đã ổn chưa?"
Cô nghe hỏi vậy, tủi thân, cô rơm rớm nước mắt, cô chưa kịp vào thăm đã bị người ta đuổi về không thương tiếc, bác tài thấy mắt cô đỏ hoe thì tự nghĩ rằng chắc tình hình không được khả quan cho lắm, lại nhiệt tình động viên cô: "Tất cả rồi sẽ ổn, mạnh mẽ lên cô gái."
Cô nói cảm ơn, mặc dù không quen biết nhau, nhưng bác tài lại đem đến cho cô một cảm giác vô cùng ấm áp, bác tài lại hỏi: "Vẫn về địa điểm cũ hả cháu."
Cô lắc đầu: "Không, chú cho cháu về chỗ xxx ạ."
Trên đường đi, bác tài lại không ngừng bắt chuyện, bác hỏi cô: "Cháu làm việc ở tập đoàn S đúng không?"
Cô đáp: "Dạ vâng ạ, sao chú biết."
Bác tài: "Chú thấy cháu bước ra từ đó mà, đúng là tuổi trẻ tài cao, làm được ở tập đoàn đó toàn phải giỏi xuất sắc phải không cháu."
Cô cười thâm nghĩ, nếu giám đốc của tập đoàn S không phải Trần Lăng Dực thì cô làm gì có cửa được bước vào đây, cô đành đáp: "Cháu là do may mắn mới vào được đó thôi ạ."
Bác tài: "Cháu không cân phải khiêm tốn đâu, chỉ cần nghe danh là nhân viên của tập đoàn S là đã thấy thông minh tài giỏi rồi."
Cô cũng không biết nói gì nữa, có lẽ điều đó đúng với tất cả mọi người trong tập đoàn S, nhưng ngoại trừ cô, có lẽ cô phải cảm ơn Trần Lăng Dực rất nhiều, nhờ phước của anh mà giờ ai cũng nghĩ cô là người thông minh tài giỏi Bác tài lại thao thao bất tuyệt: "Con trai bác đang học cấp ba, bác cũng chỉ mong sau này nó sẽ có cơ hội được làm ở tập đoàn S, để cho gia đình được nở mày nở mặt."
Khi nhắc đến con trai cô thấy mắt bác tài ánh lên một niềm vui nho nhỏ, chắc chắn bác phải tự hào về con trai của mình lắm, lúc đó tiếng chuông điện thoại của bác tài vang lên, lúc bác bắt máy tâm trạng của bác rất hạnh phúc, hình như là bác gái gọi, cô thấy bác tài trả lời: "Tôi chạy nốt chuyến này rồi về với bà đây, hôm nay tôi nghỉ sớm dù gì cũng sinh nhật bà mà, bà sửa soạn đi tý về tôi đưa cả nhà đi ăn đồ tây."
Nếu ai hỏi cô thế nào là người hạnh phúc, thì cô sẽ nghĩ đến ngay bác tài này, cuộc sống không cần phải có quá nhiều vật chất, chỉ cần mọi người luôn bên nhau, luôn để ý những thứ nhỏ nhặt của nhau, đối với cô như vậy là đã rất hạnh phúc rồi.
Cô luôn mong ước có một gia đình nhỏ, sáng cô sẽ dậy sớm nấu đồ ăn cho chồng đi làm, chuẩn bị đồ cho con đi hoc, tối về chỉ cần ngồi quây quần ăn với nhau những bữa cơm do cô nấu, cô chỉ cần vậy thôi, nhưng những điều tưởng chừng như rất bình thường đối với người khác còn đối với cô đó là điêu quá xa vời.
Bệnh viện thành phố X, Trần Lăng Dực bước lên phòng bệnh với tâm trạng vô cùng bực bội, thấy anh đi lên một mình, Chu Noãn thắc mắc: "Anh Dực, chị Tâm đâu, sao anh lên có một mình vậy, đừng nói anh bắt nạt người ta, để người ta bỏ về rồi nha."
Trần Lăng Dực bất mãn: "Anh đâu có."
Chu Noãn: "Thế chị ấy đâu."
Trần Lăng Dực: "Anh bảo cô ấy về rồi."
Chu Noãn: "Sao anh lại bảo chị ấy về, chị ấy có ý tốt đến đây để thăm bác, sao anh lại làm vậy."
Trần Lăng Dực đáp: "Trẻ con đừng tò mò, có nói em cũng không hiểu."
Chu Noãn: "Vâng, em trẻ con,em tò mò, trẻ con mà sắp tới em cũng sắp đi lấy chồng rồi, còn anh người lớn, đến cả người mình yêu cũng không giữ được."
Trần Lăng Dực: "Em bớt miệng đi để cho mẹ anh nghỉ ngơi, mà em cứ ở đây cả ngày vậy, sao không về với chồng sắp cưới của em đi."
Chu Noãn ra giọng vẻ tức tối: "Anh đuổi em đấy à, anh ấy đi công tác bên Mỹ rôi, hai hôm nữa mới về, ở nhà chán chết đi được, em đến đây chơi với bác cho bác đỡ buồn."
Trần Lăng Dực: "Mẹ tôi đỡ buồn hay cô đỡ buồn, thôi cô về đi, anh ở đây với mẹ được rồi."
Chu Noãn: "Anh đuổi thì em về, anh cũng hãy nghỉ một lúc đi, cả ngày hôm qua anh đã được nghỉ ngơi chút nào đâu, anh còn phải đi làm nữa đó."
Trần Lăng Dực: "Tôi biết rồi cô không cần phải nói."
Chu Noãn đi rồi, không khí im lặng hẳn, mẹ anh vẫn đang ngủ say giấc, lúc mẹ anh phát bệnh cũng may phát hiện ra kịp, nếu không hậu quả anh cũng không dám nghĩ tới.
Có lẽ dạo này anh đã bận bịu công việc quá nhiều, chưa dành được nhiều thời gian cho bà, sau này anh phải cẩn thận hơn mới được.