Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 37




Anh mở cửa ra, do bị mở đột ngột, cô lại đứng gân đấy, theo phản xạ cô né ra sau, ngưỡng tưởng thôi phen này lại có một màn tiếp đất khá đẹp mắt nhưng không thân thể của cô đã bị một cánh tay nào đó vừa kịp kịp kéo lấy ôm vào lòng.

Một màn này đương nhiên Chu Noãn ở bên trong lại tiếp tục chứng kiến hết, cô ta bước đến nói ra một câu: "Anh chị cứ tự nhiên đi, để em trông bác cho, bác đang ngủ anh chị cứ âu yếm nhau ngoài này sẽ làm bác thức giấc đó."

Cô ngượng đỏ mặt rõ ràng cô ta nói ngoa, cô với anh làm gì đâu phải là hành động âu yếm, anh chỉ là đang giúp cô khỏi bị ngã thôi mà.

Anh hất đầu nói với Chu Noãn: "Đừng nói linh tỉnh, vào trông mẹ hộ anh."

rồi anh tiện tay đóng cửa vào luôn, không thèm quan tâm Chu Noãn muốn nói gì nữa Anh quay sang nói với cô: "Đi theo tôi."

Cô đáp lại: "Tôi chưa vào thăm bác, để tôi vào xem bác như nào đã."

Anh nhìn cô, nói: "Cô không nghe lúc nãy Chu Noãn bảo mẹ tôi đang ngủ hả?"

Cô cứng họng lại đành phải lặng lẽ đi theo, anh dẫn cô đến cuối hành lang của tâng, do đây là tầng VIP với lại chỗ này cũng là cuối dãy nên rất ít người qua lại, ở đây thiết kế một cái cửa sổ có thể nhìn thấy được hết bên dưới.

VietWriter

Cô mở cửa sổ ra, gió từ bên ngoài thổi vào làm cô rất thoải mái, anh lúc này đang đứng đẳng sau cô, giờ cô mới để ý anh rất cao, mặc dù cô cũng thuộc loại là cao nhưng đứng với anh cô thấp hơn hẳn một cái đầu.

Đang miên man suy nghĩ, anh bỗng lên tiếng: "Việc ở công ty đã xong chưa mà đã đến đây?"

Cô có chút chột dạ, văn kiện cô mới xử lý được có một nửa, sau khi nhận được cuộc điện thoại với lời nhắn kiểu như trăn trối của anh thì cô đâu còn tâm trạng mà làm việc nữa, cô đáp: "Tôi..

tôi xin về sớm."

Anh cười một tiếng, nói: "Cô Hứa cô đi làm chưa được một tháng mà đã nghỉ phép 1 ngày, xin về sớm một buổi và tất cả đều chưa có sự cho phép của tôi."

Cô đáp: "Chả phải tại anh..."

cô muốn nói nhưng lại thôi.

Anh nói : "Tôi làm sao, chả lẽ cô vì lời nói của tôi mà đến."

Bị anh dồn vào thế bí, cô không biết trả lời sao, đành phải chối đây đẩy: "Không, không phải."

Bông hành động tiếp theo của anh khiến cô giật mình, anh úp mặt vào vai cô, anh nói: "Ừm không phải, vậy cho tôi mượn vai một lúc."

Cô đứng yên như cây cột để cho anh dựa vào, có thể bên ngoài nhìn vào có thể thấy rất kì quặc nam dựa đầu vào vai nữ trong khi anh ta rất cao, đứng như vậy sẽ rất mỏi cổ nhưng đối với anh thì khác, anh thích cái cảm giác này, hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi, cả đêm qua anh đã thức trông mẹ, sáng nay mới dám chợp mắt một lúc, nhưng vẫn rất mệt mỏi.

Lúc A Bính gọi điện cho Chu Noãn hỏi về tình hình của anh, ban đầu anh cũng chẳng quan tâm, anh còn định ra hiệu cho Chu Noãn là nói anh không có ở đây, nhưng anh lại nghĩ đến nguyên do tại sao A Bính lại gọi anh ta, thường nếu có việc gấp thì anh ta sẽ gửi mail cho anh thôi, bởi nếu muốn gọi điện thoại thì anh ta cũng đâu có số của anh, không hiểu sao lúc đó trong đầu anh lại nghĩ đến cô chính là người đứng sau cuộc điện thoại này, nhưng sao cô không gọi điện trực tiếp cho anh, cô biết số của anh mà, lúc này anh mới mang điện thoại ra xem và phát hiện nó cũng đã hết pin từ lúc nào.

Lúc đó anh đã rất rất muốn nghe giọng của cô, anh sợ cô giận vì chuyện hôm qua anh đã không đúng hẹn, anh đã không đến đón cô đúng giờ, nhưng may quá hiện tại cô gái đó đang đứng trước mặt anh, đang làm điểm tựa cho anh.

Trái tim của cô lúc này đang đập loạn nhịp, bình thường chỉ cần nhìn thấy anh thôi là trái tim của cô đã không tự chủ được rồi huống chi anh đang ở gân cô như vậy, không những thế còn tựa vào vai cô nữa chứ, trông anh có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao hẳn đi, râu cũng đã lún phún mọc, dường như anh đã thức cả đêm cộng thêm lo lắng nữa nên sáng nay mới có bộ dạng này.

Nhưng trong mắt cô dù anh có như nào đi chăng nữa thì vẻ đẹp trai của anh vẫn ngút ngàn, nếu như chẳng may có nhân viên của anh của đây chắc họ sẽ không tin được người sếp bình thường luôn nghiêm khắc, kĩ tính của họ lại có bộ dạng mỏng manh, dễ vỡ này.

Cô cũng tự trách bản thân mình đã suy diễn quá nhiều, cô đã nghĩ oan cho anh rồi, trong khi anh đang mệt mỏi chăm sóc cho mẹ của mình, cuộc gọi gấp gáp vào hôm qua có lẽ đúng là Chu Noãn gọi nhưng là để thông báo về tình hình của mẹ anh, vậy mà cô lại nghĩ anh vì Chu Noãn mà bỏ lại cô, trên đường đến đây cô còn suy diễn anh và Chu Noãn đang âu yếm bên nhau, không biết nếu anh biết được những suy nghĩ ấu trĩ này của cô sẽ có biểu cảm gì, có phải sẽ lại cốc đầu cô không.

Hai người cứ đứng như vậy, bỗng đột nhiên anh đổi tư thế, từ vị trí úp mặt vào vai cô chuyển sang tựa cằm lên vai cô, khoảng cách của hai người lúc này dường như không có khoảng cách, cô chỉ cần liếc mắt sang là có thể nhìn thấy anh, ở vị trí gân như vậy trái tim của cô lại đập rộn ràng hơn rất nhiều lần.

Không được, nếu như cứ thế này cô sẽ lại một lần nữa buông thả bản thân bất chấp tất cả để ở bên anh, cô không thể làm điều này, cô không thể để cho niêm hy vọng đó nhen nhóm lên được, cô phải dập tắt nó, nếu không sau này người đau khổ nhất chỉ có anh mà thôi.

Cô lên tiếng: "Tôi mỏi vai rồi."

Lúc này anh mới buông tha cho chiếc vai của cô, anh giơ tay ra tỏ ý muốn bóp vai cho cô đỡ mỏi nhưng cô lại né tránh hành động đó của anh, bàn tay dơ lên giữa không trung, hụt hẫng như tâm trạng của anh hiện giờ vậy, anh cứ tưởng khoảng cách của bọn họ đã tiến gân thêm được một chút nhưng hóa ra chỉ có anh nghĩ vậy, cô vẫn luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, giữa hai người dường như có một bức tường vô hình, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được.

Anh khẽ cười một tiếng, rồi nói: "Nếu không muốn thì không cân phải miễn cưỡng, tôi không thích cưỡng ép người khác."

Cô biết anh thẹn quá hóa giận, cô cố tình hỏi sang vấn đề khác: "Muốn ăn gì không, tôi đi mua cho anh, sáng giờ tôi cũng chưa ăn gì, hiện đang rất đói."

Anh hừ một tiếng, nói: "Thôi khỏi, tôi có tay tôi tự đi mua được."

rồi anh cứ thế đi thẳng, cô tưởng anh sẽ bỏ đi luôn không thèm để ý đến cô nữa, nhưng đi được một đoạn anh thì tiếng nói của anh vang vọng về phía cô: "Còn không đi."

Cô cười thầm trong lòng, rồi lại lẽo đẽo đi theo anh, hai người bọn họ xuống dưới căng teen của bệnh viện, cũng không hỏi cô muốn ăn gì, anh mình gọi luôn hai bát bún riêu, cũng khá là hợp khẩu vị của cô, ngày trước mẹ cô rất hay nấu món này, cô cũng rất thích nhưng bún riêu nhà cô khác bún riêu nhà khác đó chính là không có đậu hũ, bởi do cô không ăn được nó, nhưng thay vào đó mẹ cô sẽ cho topping khác ngon hơn đậu hũ rất nhiêu cũng đã lâu lắm rồi cô không được ăn nó, vì không còn ai nấu cho cô ăn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.