Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 35




Anh nhìn cô chăm chú khiến cô không được thoải mái, cô gắp cho anh một miếng vào bát, ý muốn bảo anh ăn đi đừng có nhìn cô nữa hoặc nhìn chỗ khác đi để cô còn tự nhiên, cuối cùng anh cũng động đũa, anh nói: "Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi không ăn được phần này."

Lúc này cô mới để ý nhìn lên cô mới tá hỏa chỉ muốn chui luôn xuống đất cho đỡ nhục, chả là lúc nãy vì cuông quá nên cô đã vô tình gắp miếng phao câu vào bát của anh, cô vội vàng nói: "Tôi sơ xuất quá, không để ý đến, xin...."

chưa kịp nói hết câu anh đã ngắt: "Tôi bảo cô thế nào, e rằng cô không tiếp thu những gì tôi nói nhỉ, xin lỗi không giải quyết được vấn đề gì cả, đừng dễ dàng buông ra những lời này, nó không khiến đối phương thoải mái hơn đâu."

Ở nước ngoài nhiều năm, do không có họ hàng thân thích ở bên, cô đã sớm học được cách tự lập, cô phải tự đi làm kiếm tiền đóng học phí, mỗi khi khách hàng không hài lòng thì câu cửa miệng của cô luôn là: "I'm sorry"

dân dân nó thành thói quen lúc nào không hay, khi đã vê nước rồi tìm được công việc như hiện tại thì Trần Lăng Dực cũng như khách hàng của cô vậy, nên theo bản năng cô sẽ bật ra tiếng xin lỗi đầu tiên, thói quen này cô đang cố gắng sửa, cô không tiện giải thích với anh nên cô chỉ đáp lại một câu: "Tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh có chút hốt hoảng, cô nghe thấy anh nói:"Ở đâu, anh đến ngay"

cúp máy anh vội nói với cô vài từ rồi nhanh chóng rời đi: "Cô ở đây đợi tôi, lát tôi quay lại."

Nhìn bóng lưng anh rời đi lòng cô có chút trống trải, đĩa gà cay lúc nãy còn thơm ngon hấp dẫn như vậy sao giờ cô lại thấy cay như vậy, nhìn bộ dạng hấp tấp đó của anh cô đoán là phụ nữ gọi mà người thân thiết nhất với anh hiện tại chỉ có Chu Noãn thôi, cũng đúng Chu Noãn theo đuổi anh lâu như vậy, dù lòng dạ sắt đá như thế nào cũng phải lay động thôi.

VietWriter

Đã hơn chín rồi, anh bảo đi một lát nhưng đã hơn chín giờ tối rồi, mười giờ nhà hàng đã đóng cửa nên lượng khách cũng bắt đầu ra về bớt không còn ồn ào như trước nữa.

Trên tầng ba lúc này chỉ còn mình cô ngồi ở đấy, lấy điện thoại ra, không có bất cứ cuộc gọi nhỡ nào, ngay cả một cái tin nhắn bảo cô vê cũng không có, cô cũng không dám gọi điện cho anh sợ làm phiên anh, cũng không dám ra về trước cô sợ anh sẽ quay trở lại mà không thấy cô.

Cô lại tiếp tục ngồi đợi, đồng hồ cuối cùng cũng chỉ đến số 10 cũng là lúc nhà hàng này đóng cửa, cô nhân viên tiến lại gân cô nói: "Thưa quý khách, quý khách đang đợi ai đúng không ạ, quý khách có thể xuống lầu một để đợi."

Cô cười trừ đáp lại: "Không tôi vê bây giờ luôn đây."

Dù gì người ta cũng đã đuổi khéo rồi cô đâu thể mặt dày ở lại thêm.

Nhân viên niềm nở đáp lại: Vâng quý khách đi thong thả ạ."

Đi được một đoạn cô mới nhớ ra, hình như chưa thanh toán, thường những quán ăn như vậy nhân viên sẽ đến tận bàn để thanh toán, cô quay lại nói với nhân viên: "Cô ơi, tôi muốn thanh toán."

Nhân viên đáp lại: "Dạ đây là suất đặc biệt chỉ được làm riêng cho Trần tổng, anh ấy đã làm thẻ VVIP ở đây rồi ạ, nên quy khách không cần phải thanh toán."

Cô ừm một tiếng, rồi bước xuống sảnh 1, thì ra anh là khách quen của nơi này, không những thế còn là vị khách đặc biệt nữa chứ, được anh dẫn đến đây ăn đúng là vui thôi cũng không ăn được nhưng hồi đó cô lại mê đồ cay một cách điên cuồng, vinh hạnh cho cô quá.

Cô nhớ ngày trước anh đúng là không có ăn được cay, một xíu xng đồ nào không cay có khi cô còn không thích ăn, lúc đó cô chỉ hận sao mình không sống ở Tứ Xuyên, còn nói với anh sau này cậu với tớ nhất định phải vào đấy sống.

Bao nhiêu năm qua lời nói vẫn ở đấy nhưng tất thảy đều không thực hiện được nữa.

Cô cố tình đi một cách chậm chạp, bước từng bước chân một cách chậm rãi, cô vẫn mong muốn ở những phút cuối cùng này anh sẽ đến đón cô như đã hứa.

Nhưng hành lang đâu phải dài vô tận, anh vẫn là không xuất hiện, cô cười thâm, cô hy vọng gì chứ, khi con người gặp thứ quan trọng hơn thì mọi điêu khác xung quanh đều trở nên vô nghĩa mà thôi.

Xuống dưới sảnh 1, trời đang đổ mưa, giờ trong nhà hàng này chẳng còn một khách hàng nào ngoại trừ cô, nhân viên còn nhiệt tình cho cô mượn ô nữa.

Cũng may cho cô, vì vị trí nhà hàng ở khu vực trung tâm nên việc bắt xe không quá khó, nhanh chóng cô đã gọi được một chiếc taxi.

Lúc trước cô thích nhất là trời mưa, cô đặc biệt thích nghe tiếng mưa rơi, nghe nó rất là vui tai, nằm trên giường đắp chăn nghe tiếng mưa tý tách trên trần nhà cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì như đang được bao bọc và bảo vệ.

Nhưng hiện giờ đối với cô trời mưa chỉ khiến cô nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nó chỉ khiến tâm trạng của cô nặng nề hơn mà thôi.

Về đến nhà mưa cũng đã ngớt, hôm nay đã lăn lộn cả ngày trời giờ cô chỉ muốn gieo mình xuống chiếc giường thân thuộc của mình, mặc kệ những áp lực ngoài kia, cứ thế cô ngủ một mạch đến sáng.

Theo cơ chế tự hoạt động của đồng hô sinh học, cô tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng, điều đầu tiên khi cô mở mắt là câm lấy điện thoại, lúc này cô mới thấy nó đã hết pin từ lúc nào, cô vội đi cắm sạc, rồi đi vệ sinh cá nhân, lúc quay lại cô có chút bất ngờ, điện thoại hiển thị hàng chục cuộc gọi nhỡ, số điện thoại này dù không lưu tên cô cũng có thể nhận ra, anh gọi cho cô là vì việc hôm qua ư, cuộc gọi hiển thị lúc nửa đêm nhưng do điện thoại của cô đã hết hỏi."

Anh ta hình như đang vội, nên nói với cô: "Có chuyện gì để tôi vào gặp Trần tổng đã rồi nói, tôi có tài liệu quan trọng cần phải kí gấp."

Nghe xong, cô càng sốt sắng hơn, tức là ngay cả A Bính cũng không biết tung tích bây giờ của anh, cô nói: "Nhưng Trần tổng sáng giờ đã đến công ty đâu."

A Bính ngạc nhiên: "Trần tổng sáng giờ chưa đến công ty sao, cô có biết anh ấy đi đâu không."

xong anh ta nhìn cô rồi phán một câu xanh rờn: "Thôi nhìn biểu cảm của cô là tôi nghĩ không biết rồi."

Cô chả buồn để tâm đến lời nói của anh ta sốt sắng nói: "Vậy anh liên lạc với anh ấy đi nhỡ có chuyện gì thì sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.