Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 29




Năm 2010 BMW ra mắt dòng xe vừa đẹp vừa sang, Hứa Kiều Tâm lúc đó không hiểu gì về

xe cả nhưng thấy nó xuất hiện trên báo đã rất thích, lúc đó cô có nói trêu Trần Lăng Dực: “Sau này nhất định cậu phải mua cái xe này cho mình” Anh lúc đó đang mải đọc sách, nghe cô nói vậy cũng không nói gì tiếp tục chăm chú đọc sách, chỉ là lời nói bâng quơ của cô lúc đó mà anh lấy đó làm mục tiêu, nhưng dù gì cô và anh sẽ không bao giờ trở lại được như trước kia hơn nữa hiện tại bây giờ anh cũng đã có người bên cạnh. Đang mải suy nghĩ thì nghe bác tài nói: “Đến công ty rồi cháu, chúc cháu một ngày làm việc

vui vẻ”

Cô cảm ơn rồi bước xuống xe, vừa vào công ty có một số người đến hỏi thăm sức khỏe của cô, cô cảm thấy có chút có lỗi bởi thực ra cô đâu có đau ốm gì. Bước vào thang máy với tâm trạng nặng nề khi thang máy dừng ở tầng 20, không biết khi cánh cửa này mở ra những gì sẽ chào đón cô.

A Bính vừa thấy cô đã vui vẻ niềm nở, bởi hôm nay đã có thêm một người san sẻ công việc với anh điều đó đồng nghĩa với việc nếu Trần Tổng có vô cớ tức giận thì cũng có người chịu trận chung với anh. A Bình nói với cô: “Cô xử lý nhanh văn kiện này đi, tý nữa tổng giám đốc cần gấp đó”.

Kiều Tâm cầm lấy xấp tài liệu, lật lật xem xét qua, đáp lại: “Được rồi, tổng giám đốc đã đến chưa?”

A Bính: “Chưa, cô còn 1 tiếng để xử lý nó, bình thường anh ấy 9h mới đến.”

Tâm trạng cô đỡ nặng nề hơn được một chút, dù gì một tiếng nữa cô mới phải đối mặt với anh, ngồi vào bàn làm việc cô bắt đầu xử lý văn kiện, cô phải chú ý tỉ mỉ từng chi tiết, nếu sai sót nhỏ người khác có thể bỏ qua được nhưng Trần Lăng Dực chắc chắn là không.

Nhưng đâu ai ngờ tổng giám đốc hôm nay lại đến đúng giờ hành chính, đánh úp bất ngờ

thể này khiến mọi người không kịp trở tay, A Bình với thông báo với cô: “ Giám đốc đến rồi, cô

đi chuẩn bị cafe đi, nhớ là không bỏ đường nhé”. Kiều Tâm có chút khẩn trương: “Sao anh bảo 9h anh ấy mới tới” A Bình: “Tôi cũng đâu có biết, giám đốc nổi tiếng tính khí bất thường mà, cô nhanh chuẩn bị nhanh đi không là ăn mắng cả đám” Kiều Tâm có chút hoảng loạn, cô cứ nghĩ cô sẽ giữ được bình tĩnh, nhưng chỉ cần người khác nhắc đến tên anh cũng khiến trái tim cô dao động một hồi.

VietWriter

Trần Lăng Dực bước vào, khí chất toát từ người anh khiến ai cũng phải quay đầu nhìn thêm một cái nữa, anh lướt qua cô, không hề liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp đi luôn vào phòng

làm việc của mình. Cũng may chỗ làm việc của cô ở bên ngoài, không cùng một chỗ với anh,

nếu không cố sẽ bị áp lực đè chết mất. Nhanh chóng đi pha cafe theo đúng tiêu chí mà A

Bính dặn, không bỏ đường, cô nghĩ thầm sao Trần Lăng Dực có thể uống được thứ đắng

ngắt này cơ chứ, hơn nữa còn là cafe nguyên chất không pha một tý nào.

Cô ngõ cửa cộc, cộc, cộc, giọng nói trầm thấp vang lên “Vào đi”

Lúc cô đi vào anh đang chăm chú làm việc đến mặt cũng không buồn ngẩng lên.

Cô bê ly cafe tới đặt trên bàn làm việc của anh, nói: “Giám đốc, cafe của anh đây ạ”

Anh cầm lên, uống một hụm nhỏ, chân mày anh nhăn lại: “Cô đã từng pha cafe chưa vậy?”

Cô đáp: “Dạ rồi ạ, anh có thấy vừa miệng không”. Trần Lăng Dực nghe vậy sắc mặt càng lạnh hơn, cô pha rồi, cô đã từng pha cho ai, bạn trai ư, anh nói: “Vậy mà điều căn bản nhất cô cũng không biết, nhiệt độ thích hợp nhất để pha cafe là 60 độ C Kiều Tâm: “Là do tôi sơ xuất, tôi sẽ đi pha lại ngay” Trần Lăng Dực: “Đừng để tôi nhắc lại vấn đề này lần thứ hai nữa”

Kiều Tâm đáp: “Vâng thưa tổng giám đốc”

.

Cô mang ly cafe ra ngoài, A Bình thấy nét mặt cô không bình thường tiến tới hỏi: “Sao vậy, bị ăn mắng hả”. Kiều Tâm: “Cũng không hẳn, do tôi pha cafe không hợp khẩu vị giám đốc thôi.” A Bính: "Chẳng phải tôi dặn cô là không cho đường sao?” Kiều Tâm: “Tôi cũng làm vậy mà, nhưng nhiệt độ không lý tưởng”

A Bính: “Vậy hả, bình thường anh ấy cũng đâu yêu cầu nhiệt độ gì đâu? Cũng may cho cô

nhá, không bị đuổi, như các thư kí trước cũng vì cho đường vô cafe mà bị đuổi khỏi công ty

đấy.”

May mắn ư, cô còn đang mong muốn Trần Lăng Dực đuổi quảch cô đi cho rồi. Lúc cô

mang cafe lại, thì Trần Lăng Dực đang quay lưng về phía cô, cửa sổ của căn phòng cũng

được mở, anh là đang hút thuốc, anh hút từ bao giờ vậy?. Biết cô vào anh cũng không thèm

quay đầu, chỉ nói cô là để xuống đó, nhìn bóng lưng của anh có chút cô quạnh, không kìm

lòng được cô có ý nhắc nhở: “Tổng giám đốc, hút thuốc không có lợi cho sức khỏe”

Khi nói xong lời này cô cảm thấy hối hận, sao mình lại động tâm vì anh chứ, Trần Lăng Dực nghe vậy dập điếu thuốc xuống, anh quay người lại nhìn cô đáp: “Cô Hứa đây thật là tốt

bụng, gặp ai hút thuốc cô cũng nhắc nhở vậy sao?”

Kiều Tâm hơi nghẹn họng, cô nói: “Xin lỗi, tôi không nên nói những lời thừa thãi như vậy.”

Trần Lăng Dực cũng không đề cập đến vấn đề này nữa, hỏi cô: “Bản kế hoạch cô đã xử lý

xong chưa?”

Kiều Tâm: “Xin lỗi, tôi vẫn đang xử lý, lát nữa tôi sẽ đem vào cho anh”

Trần Lăng Dực cau mày: “Công ty trả lương cô đâu thấp, sao hiệu suất làm việc của cô lại thấp vậy?

Kiều Tâm ấm ức, có phải cô muốn vậy đầu, ngay từ đầu đây cũng không phải chuyên ngành của cô, chẳng phải anh lừa cô vào đây sao, nhưng cô đâu dám phản bác gì, đành phải nói: “Xin lỗi, tôi sẽ xử lý thật nhanh”.

Trần Lăng Dực cao giọng: “Thứ tôi muốn không phải những lời xin lỗi này, thứ tôi cần là kết quả, cô hiểu không?”

Kiều Tâm có chút hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh, cô đáp: “Vâng, tôi đi ngay đây ạ” nói xong cô vội vã bước ra ngoài. Mắt cô đỏ hoe, cô có phải là muốn vậy đâu, nước mắt cứ trực trào tuôn rơi nhưng cô ngẩng đầu lên để nó không rơi xuống, khóc tầm này cũng đâu ai quan tâm đến cô. Ngồi vào bàn làm việc lật dở tài liệu ra xem, những con số này cô làm cô có chút nhức mắt, sau khi xem xét kĩ lưỡng xong xuôi, cô tự tin 99% là bản kế hoạch này không có sai sót. Cô bước vào phòng làm việc của anh một lần nữa, nhưng lần này không phải có mỗi anh mà còn có thêm một người phụ nữ nữa, người phụ nữ quay ra nhìn cô sắc mặt hơi tháng thốt, cô cũng nhận ra người này, là Chu Noãn, thanh mai trúc mã của Trần Lăng Dực.

Chu Noãn bước đến chào hỏi cô: “Là chị phải không, Kiều Tâm, không ngờ gặp chị ở đây, chị trở về đây lâu chưa?” Kiều Tâm ngượng ngùng trả lời: “Tôi.. tôi cũng vừa mới về thôi.” Chu Noãn nhanh nhảu nói tiếp: “Trái đất tròn thật đấy, quanh đi quẩn lại chúng ta lại gặp nhao, hôm nào rảnh chúng ta đi cafe nói chuyện đi” Kiều Tâm cười ngượng ngùng đáp: “Cũng được”

Sau đó Chu Noãn quay lại nói với Trần Lăng Dực: “Em nói xong rồi, anh cứ suy nghĩ kĩ đi nhé, em về đây

Trần Lăng Dực đáp lại bằng một giọng vô cùng dịu dàng trầm ấm: “Được rồi, để anh xem xét, em về cẩn thận” Nhìn anh như vậy cô có chút nhói lòng, đúng là khi con người ta đối diện trước mặt người mình yêu có khác, luôn ân cần dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.