Tiểu Sảnh: “Chắc liên quan đến tôi.” Cậu ta nói tiếp: “Thì những thứ thú vị trong điện thoại của cô, tôi đã nhìn thấy hết, giờ chị còn thấy không liên quan nữa không?
Tiểu Sảnh giật mình, cô đang tính đi thì phải trở lại chỗ ngồi, chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó, cậu thấy những gì? Môi cậu ta nhếch lên, nói: “Tất cả”
Tiểu Sảnh bình tĩnh đáp lại: “Cậu cũng biết tôi không thiếu gì ngoài tiền mà, tôi sẽ kiện cậu tội xâm phạm đời tư của người khác”. Cậu ta vươn người một cái, nói bằng giọng vô cùng tự tin thoải mái: “Cứ tự nhiên, nếu cô có
đủ bằng chứng.”
Tiểu Sảnh: “Vậy cậu muốn gì, tống tiền tôi chắc, nói đi cậu muốn bao nhiêu?
Cậu ta đáp lại: “Lại để chị thất vọng rồi, tôi không cần tiền” Sau đó cậu ta tiến lại gần cô thì
thầm vào tai: “Tôi tên là Dương Nhất Hằng, điều này chị phải ghi nhớ” rồi cậu ta cứ thế rời đi
luôn.
VietWriter
Ý gì đây, tự dưng bắt cô nhớ tên cậu ta, bệnh hả, hôm nay đúng là xúi quẩy mà.Thực ra
trong điện thoại đó có mấy cái video cô khóc lóc tỉ tê, nói lảm nhảm đủ thứ, không những
vậy còn tự mình quay vlog về một ngày của mình, còn phần quan trọng nhất cô rất thích
ngắm thân hình của mình nên có chụp một số bức ảnh hơi thiếu vải, những bức ảnh đó đều
được cô bảo mật rất kĩ, không biết tên khốn đó có phá được mật khẩu không nhưng nhìn
biểu hiện của cậu có cá w 80% là cậu ta đã nhìn thấy. "Chết tiệt” Cô thầm chửi một tiếng,
sao cô lại dây dưa với cậu ta cơ chứ, ban đầu chỉ là muốn chơi đùaey với cậu ta một chút
mà bây giờ lại thành cậu ta trêu đùa mình, trớ trêu thật.
Cô gọi nhân viên để thanh toán nước, thì được nhân viên báo là có người trả rồi, gì vậy tên
này trả tiền lúc nào mà cô không biết. Chuông điện thoại vang lên, là Kiều Tâm gọi cô nhấc
máy: “Alo” Kiều Tâm đầu dây bên kia trả lời: “Lấy lại được điện thoại chưa?” Tiểu Sảnh: “Rồi chứ, cậu yên tâm, nghỉ sớm đi” Kiều Tâm: “Được rồi, cậu cũng vậy” . Cúp máy, cô cảm thấy giữa hai người bọn họ có một cái gì đó rất lạ, không nghĩ nhiều nữa
cô tẩy trang rồi chuẩn bị đi ngủ, ngày mai sẽ là một ngày rất dài đối với cô. Sáng sớm cô tự dưng choàng tỉnh dậy, rồi trằn trọc không ngủ được nữa, cô đành phải thức
dậy xem xét công việc trước một chút, cô phải làm thật cẩn thận không Trần Lăng Dực có
thể bắt bẻ có bất cứ lỗi nào, cho dù là lỗi nhỏ nhất. 6 giờ chuông điện thoại của cô kêu lên, A
Bính gọi, cô thấy lạ , sao sáng sớm anh ta đã gọi điện đến rồi, cô nhấc máy, A Bình lên tiếng:
“Cô Hứa đã khỏe hơn chưa” Kiều Tâm: “Cảm ơn anh, tôi đỡ hơn rồi”. A Bính: “Được rồi, vậy hôm nay cô sẽ đến công ty chứ đúng không? Kiều Tâm: “Vâng, sao vậy, có chuyện gì không?”
A Bính: “Vậy thì may quá, có cô chịu chung nỗi khổ với tôi, dạo này Trần tổng bị làm sao á,
cứ nóng giận vô cớ, hôm qua nghe tin cô nghỉ tự dưng đùng đùng nổi giận, xém nữa là tôi mất việc luôn, giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy sợ. Thôi, lát nữa gặp lại ở công ty nhé!
Cô đáp “Vâng” một tiếng, không biết những lời A Bình nói mà anh nghe được thì sẽ phản ứng sao, cô biết thừa tính anh ngoài miệng thì rất độc miệng nhưng nội tâm lại không nghĩ
như vậy.
Ra cổng cô hơi sững sờ vì chiếc xe tối qua vẫn đậu ở cổng vẫn chưa rời đi, càng khiến cô ngạc nhiên hơn là người đàn ông trung niên đó xuống xe tiến về phía cô và nói: “Mời cô Hứa lên xe, tôi nhận chỉ thị của Trần Tổng, sáng nay sẽ tới đón cô đi làm”
Gì đây, Trần Lăng Dực có cần phải làm quá lên vậy không, dù cô có mọc thêm chục cái chân nữa nếu anh muốn thì cô cũng đâu thể chạy thoát nổi, cô cười tự giễu, thảo nào tối qua cô thấy chiếc xe này quen thuộc hóa ra là xe của anh, cô đáp lại bác tài xế: “Không cần đâu ạ, cháu đã gọi xe cho mình rồi, bác cứ đánh xe về công ty trước đi ạ”
Bác tài tỏ vẻ khó xử: “Không được đầu cô, Trần Tổng đã dặn dò tôi rất kĩ, nếu không đưa cô đến công ty, tôi sẽ bị mất việc mất”
Không ngờ Trần Lăng Dực lại đánh vào chỗ hiểm của người khác, để buộc cô phải theo anh, nghe bác tài nói vậy, cô cũng không muốn bác khó xửa mà đành phải lên xe, cô không muốn vì mình mà người khác bị liên huy
Lên xe để xoa dịu bầu không khí im lặng ngột ngạt, bác tài có hỏi chuyện cô mấy câu, bác hỏi cô: “Chắc cô thân với Trần tổng lắm”.
Cô cười trừ đáp: “Dạ bọn cháu chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi ạ”. Bác cười nói: “Tôi sống gần này tuổi rồi, tôi nhìn là tôi biết ngay, cô là người phụ nữ đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này đó, bình thường cậu ấy không thích người khác ngồi vào xe này đâu, đặc biệt là phụ nữ, nên hôm nay cậu ấy bảo đón cô bằng chiếc xe này tôi khá ngạc nhiên, chắc vị trí của cô trong lòng cậu ấy quan trọng lắm” Kiều Tâm: “Vậy Trần tổng có nhiều xe lắm hả bác? Bác tài xế đáp: “Tôi cũng không rõ là mấy chiếc, tôi chỉ phụ trách lái xe thôi, nhưng tôi thấy cậu ấy có vẻ rất thích chiếc này, hình như đây là chiếc xe đầu tiên cậu ấy mua từ khi lập nghiệp nên nó có ý nghĩa rất lớn, tôi nghĩ vậy”
. Kiều Tâm: “Bác có biết đây là dòng BMW năm bao nhiêu không ạ?” Bác tài: “Hình như đây là BMW năm 2010, giờ cậu ấy có nhiều chiếc đắt hơn chiếc này nhưng tôi thấy cậu ấy vẫn thích chiếc này nhất, tháng nào cậu ấy cũng bảo tôi mang ra tiệm lau chùi, tắm rửa cho nó”. Cô hơi giật mình, có lẽ cô đã biết lý do vì sao anh lại trân quý chiếc xe này như vậy.