Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 27




Kiều Tâm cười thầm đối với người ngoài cuộc khi nhìn vào tình yêu của bọn họ, mọi người

sẽ thấy đây là tình yêu trẻ con tuổi mới lớn, nhưng với cô đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm, đến

nỗi bây giờ cô cũng không buông bỏ nổi

Cô từ chối Quả Quả: “Thực sự không cần, người phù hợp với mình sẽ tự động xuất hiện trước mặt mình thôi.”

Quả Quả: “Nói mình mộng mơ thật ra cậu còn mộng mơ hơn mình đó, không hành động thì

làm sao tìm được người phù hợp”.

VietWriter

Kiều Tâm cười: “Mình theo chủ nghĩa phó mặc cho số phận, tìm được thì được không thì

mình sẽ ở vậy cả thôi”

Quả Quả: “Thế đầu được, bạn của mình xinh đẹp như vậy mà tính ế cả đời thật là phí của

giời mà. Cậu không phải ngại, cứ để mình lo liệu”

Không để cô từ chối lần nữa, sau khi xin được số điện thoại để liên hệ, Quả Quả đã chuồn

nhanh với lý do có việc gấp. Cô cũng đành bất lực, thôi kệ nếu Quả Quả có ý định mai mối

cho mình thì sẽ tìm cách từ chối sau vậy.

Về nhà sau một ngày mệt mỏi rã rời, cô có chút sững sờ vì cổng nhà bị một chiếc xe chắn ngang trước cửa nhà, cái xe này nhìn có chút quen thuộc, hình như cô đã thấy ló ở đâu rồi thì phải. Bước tới cô gõ cửa kính xe, người bên trong hạ kính xuống, là một người đàn ông trung niên, cô nói: “Làm phiền bác lái xe lên đoạn trên giúp cháu”

Người đàn ông trung niên đó không nói gì, nghe cô nói vậy thì cũng lái xe lên đoạn trên không một lời xin lỗi, cô vội đi nhanh vào nhà. Trong lúc mở cửa thì có một cánh tay chạm vào vai cô, cô bị giật mình sau đó túm lấy bàn tay kia vặn ngược ra sau, chủ nhân của bàn tay kia kêu thét lên: “Là mình, là mình mà”. Cô vội buông ra, Tiểu Sảnh lên tiếng: “Suýt thì gãy mất cánh tay mình rồi” Kiều Tâm: “Ai bảo cậu không nên tiếng, tý thì hù mình rớt tim ra ngoài” Tiểu Sảnh: “Nội công thâm hậu như cậu mà cũng sợ bị hù hả?” Kiều Tâm: "Sao đến tìm mình tầm này? Tiểu Sảnh: “Hình như mình để quên điện thoại bên chỗ cậu, đến để tìm”. Kiều Tâm: “Vậy hả, sáng mình cũng không để ý, vào đi” Tiểu Sảnh bước vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, lật qua lật lại đều không có. Kiều Tâm vừa hay bước vào hỏi: "Sao thấy không?” Tiểu Sảnh: "Không thấy, chết rồi hay mình làm rơi ta” Kiều Tâm: “Để mình gọi, chắc rơi đâu đó quanh đây thôi.” Điều bất ngờ là tuy có tiếng tốt nhưng trong phòng lại không có tiếng chuông, Tiểu Sảnh rất lo lắng, trong đó có một số dữ liệu quan trọng, nhưng rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy:

“Alo”.

Kiều Tâm: “Xin lỗi, tôi là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này, bạn tôi sợ xuất rơi,tôi có thể

xin hoặc chuộc lại được không?” Người đàn ông bên kia trả lời: “Chị gái, vừa hôm qua gặp thôi mà, sao đã quên tối nhanh

vậy”

Nghe câu trả lời cô và Tiểu Sảnh đều biết luôn đó là ai, chẳng phải là cậu nhóc ở quán bar GG hay sao. Tiểu Sảnh vội chộp lấy máy của Kiều Tâm nói: “Giờ cậu ở đâu?” Cậu ta đáp: “Hôm nay tôi không đi làm, mai hẹn nhau ở quán bar GG thôi vậy? Tiểu Sảnh: “Không được, tôi đang cần nó gấp, nhà cậu ở đâu tối đến lấy” Cậu ta nói: “Vậy hẹn ở quán cafe T đi” Tiểu Sảnh: “Được, 30 phút nữa gặp” Trả lại máy cho cô, Tiểu Sảnh nói tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Tiểu Sảnh đến nơi, cô chọn cho mình một góc trong quán để ngồi, hẹn 30 phút sau có mặt mà đã quá 15 phút rồi cậu ta vẫn chưa tới. Đúng 9 giờ cậu ta mới ló mặt đến, Tiểu Sảnh vẫn bày ra bộ mặt thản nhiên nhưng trong lòng đã sôi sục ngọn lửa tức giận, nếu không phải chiếc điện thoại đó có dữ liệu quan trọng cô đã sớm bố thí cho cậu ta luôn rồi. Cậu ta bước đến chỗ cô nói: “Cô đến lâu chưa?

Tiểu Sảnh: "Cũng vừa mới đến được 30 phút thôi. Cậu là người đàn ông đầu tiên bắt tôi đợi lâu như vậy đó, những gã khác chưa bao giờ để tôi phải chờ đợi cả” Giọng cô đầy sự mỉa

mai.

Cậu ta ngồi xuống tự gọi cho mình một lý cafe không đường, sau đó đáp lại cô: “Vậy tôi thật vinh dự khi được làm người phá lệ của cô” Tiểu Sảnh: “Cậu... đúng là không biết chừng mực” Cậu ta giơ chiếc điện thoại lên, nói: “Người có tiền như cô mà đêm hôm gọi điện cho tôi chỉ để lấy lại chiếc điện thoại, chắc hẳn nó quan trọng với cô lắm” Tiểu Sảnh: "Còn cậu, nếu tôi không liên lạc lại có phải cậu định lấy nó luôn không?” Cậu ta cười ha hả: “Tuy tôi không có tiền thật, nhưng cũng không đến nỗi phải hèn mọn như vậy, ngày tôi tiếp rất nhiều khách, tôi quả thực là không xác định đây là điện thoại của ai."

Tiểu Sảnh đặt một sấp tiền 100 tệ xuống bàn, đứng lên giật lại chiếc điện thoại trên tay cầu

ta, sau đó thì thầm vào tai cậu ta nói: “Đây là tiền chuộc lại, cậu cử ở lại thưởng thức cafe tiếp, chầu này tôi bao” Sau đó chuẩn bị rời đi thì cậu ta lại lên tiếng: “Cô biết tôi học chuyên ngành gì không?” Tiểu Sảnh: “Cậu học ngành gì thì chị đây cũng đếch quan tâm”. Cậu ta đáp lại: “Tôi học IT”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.