Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 26




Nhưng tặng thì cô cũng tặng rồi, nhận anh cũng nhận rồi nhưng cô chờ mãi mà không thấy Trần Lăng Dực đi, cô bực mình hỏi : “Cậu chê giày mình tặng hả, sao không thấy đi vậy” Lúc đấy anh nói: “Tôi không nỡ”

Cô vặn vẹo hỏi lại: “Sao không nỡ, giày mua thì để đi chứ, cậu mang về để trưng hả ? Anh nói tiếp: “Tôi không nỡ đi đôi giày mà bạn gái mình đã dành dụm cả tháng năm trời để

mua cho mình”

Cô hơi bất ngờ, cô hỏi: “Sao cậu biết? Mình nhớ mình đâu có nói” Anh gõ đầu cô một cái: “Thế phải hỏi cái tai cậu làm sao cứ mỗi lần cậu nói dối là nó lại đó, với lại tôi cũng không mù về thời trang đến vậy”. Cô phụng phịu: “Tớ mua hàng fake” Anh bình thản nói: “Vậy cậu mua giúp tôi chục đối” Cô tức nghẹn họng, tai cô lại đỏ lên, nhưng vẫn muốn cãi lý: “Mình mua ở người quen, chỉ còn một đôi duy nhất, tóm lại ngày mai cậu phải đi, không thì đừng có nhìn mặt mình”

Cuối cùng anh vẫn phải chiều theo ý cô, đi đôi giày đó đến trường, khiến cả lớp ai cũng phải nhìn, bởi giày hiệu lúc đó là thứ khá xa xỉ đặc biệt là đối với học sinh, đương nhiên vẫn có vài người bàn tán cho rằng đó là giày fake, nhưng cô cũng chẳng quan tâm, với cô chỉ cần anh trân trọng món quà mà cô tặng là cô đã thấy vui lắm rồi.

Cô vô thức mỉm cười mà không nhận ra, khiến nhân viên ở đó tưởng cô thích thú với đội giày nào đó, liền tới hỏi thăm: “Em vừa lòng với đội nào, để chị tư vấn cho” Cô có chút hơi ngượng đành phải nói: “Thực ra tôi đã 26 tuổi rồi”. Nhân viên ở đó tỏ vẻ ngưỡng một, suýt xoa: “Ui thế a, cho xem xin lỗi. Trông chi trẻ thật đấy, em còn tưởng chỉ là sinh viên cơ, chắc chồng chị phải chăm chị lắm” Cô cười nhạt cô cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này, nên đành ậm ừ cho qua. Do nhân viên ở đây quá nhiệt tình mà không mua gì cũng ngại nên cô bảo họ lấy cho cô xem đôi giày có màu đen là chủ đạo, có xen lẫn một chút màu trắng, trông rất thể thao năng động . Cô nhân viên lại tiếp tục nhiệt tình nói: “Chị tinh mắt thật đấy, đây là phiên bản cải tiến của mẫu giày hot đình đám một thời của 8 năm trước đó, đây là bản giới hạn mỗi store chỉ có 5 đôi và 5 size từ 37-41 thôi ạ, giờ có thêm màu đen nữa, phiên bản này đi đôi rất thích hợp đó ạ. Đôi này rất dễ mix đồ luôn ạ, em thấy chị đi với chiếc váy này càng hợp” . Cô đi thử, giày rất ôm chân, tạo cho người đi một cảm giác rất khỏe khoắn. Cô chốt lấy luôn đổi này, cô cũng cảm thấy khá thích nó, hàng giới hạn có khác giá cũng đắt gấp đôi những

đôi khác. Bước ra khỏi gian hàng cô thấy có người gọi mình lại, là giọng của phụ nữ: “Hứa

Kiều Tâm”

VietWriter

Cô quay người lại, gương mặt rất quen hình như cô đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không

nhớ ra được, cô gái ấy lại tiếp tục nói: “Kiều Tâm đúng không? Quả Quả đây” Cô rất ngạc nhiên, Quả Quả bây giờ trông khác quá, thảo nào cô có chút không nhận ra, Quả Quả không còn là cô bé mập mạp ngày trước nữa, bây giờ Quả Quả có vóc dáng cân đối có thể nói là thân hình chuẩn tỉ lệ, cô lên tiếng: "Giờ cậu khác quá, mình có chút không nhận ra."

Quả Quả cười hì hì: “Cậu thì vẫn thế, nãy nhìn thấy cậu còn tưởng mình xuyên không rồi cơ chứ, sao da mặt cậu vẫn đẹp như tuổi 18 vậy. Nào, nào vào quán này ta ngồi tâm sự” rồi kéo cô vào quán cafe ngay đó.

Quả Quả vẫn giữ thói quen ngày trước, vừa ngồi vào ghế véo má cô, nói: “Để tớ xem Kiều Tâm của tớ nào xa cách ngần ấy năm xem cậu có mất miếng thịt nào không?”

Tính ra cô rời nơi này được 8 năm nhưng cô đã không gặp Quả Quả 10 năm rồi, tại vì hồi lên lớp 11 nhà Quả Quả chuyển ra ngoại ô sống Quả Quả cũng phải chuyển trường để tiện đường đi lại, vì chuyện này mà cô cũng khóc mất một tuần liền, Trần Lăng Dực phải dỗ mới được, cô cũng nhân cơ hội đấy làm mè nheo làm nũng với anh. Trở lại thực trạng cô đáp lời Quả Quả: “Mình vẫn vậy mà, chỉ có thêm thôi chứ làm sao mà

mất được. Còn cậu dạo này làm gì rồi”

Quả Quả: “Cậu đoán xem”

Kiều Tâm: “Thần thần bí bí thể làm gì, nói toạc ra xem nào”

Quả Quả: “Mình là huấn luyện viên thể hình

Kiều Tâm: “Thảo nào thân hình cậu đẹp vậy, cậu dạy mình vài cách để giữ được vóc dáng

với.”

Quả Quả: “Dù cậu có phát phì thì Trần Lăng Dực vẫn cưng cậu lên tận trời thôi.”

Lúc này nét cười trên mặt cô tắt xuống: “Thực ra mình và cậu ấy chia tay rồi”

Quả Quả rất ngạc nhiên nói: “Không thể nào, đợt nào mình còn nghe phong thanh là cậu với

hắn kết hôn rồi cơ mà, lúc đó mình còn giận vì không nhận được thiệp mời đó, hay cậu trêu

mình đó”

Kiều Tâm: “Chỉ là tin đồn nhảm thôi, chứ mình lừa cậu làm gì?”

Quả Quả tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Theo kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện ngôn tình

của mình, thì đáng nhẽ hai cậu phải có cái kết viên mãn mới đúng” Kiều Tâm: “Cậu thay đổi ngoại hình rồi sao nội tâm vẫn mơ mộng như thiếu nữ 18 vậy”

Quả Quả cười: “Mình theo chủ nghĩa tình yêu màu hường mà.Vậy giờ cậu vẫn độc thân

đúng không?”

Kiều Tâm: “Có thể coi là như vậy, mình cũng không có ý định yêu đương nữa”

Quả Quả: “Sao bị quan vậy cô gái trên đời này thiếu gì đàn ông, sao phải vì một mối tình trẻ

con nứt mắt mà lụy vậy. Gu đàn ông của cậu là gì, nói ra xem mình quen biết nhiều lắm kiểu

gì cũng có người phù hợp với cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.