Lúc này cô mới để ý dáng người của cậu ta rất cao lớn, nhìn Tiểu Sảnh nằm trong lòng cậu
ta như con mèo nhỏ vậy, có đáp: “Ngoài sảnh, theo tôi.”
Lên xe cô cảm ơn cậu ta một lần nữa, nhìn Tiểu Sảnh trên xe cô thở dài, cô gái lúc nãy còn
cuồng loạn nay đã ngủ thiếp đi, may là không sao, lúc nhận được điện thoại tâm trạng cô rất
hỗn loạn, có chút sợ hãi, cô sợ sẽ giống như cú điện thoại kinh hoàng năm đó, Tiểu Sảnh
VietWriter
vẫn đang nằm trước mặt cô, người quen thuộc duy nhất của cô ở nơi này. Lúc cô thay đồ lau
người cho Tiểu Sảnh xong trời cũng đã gần sáng, do thiếu ngủ cô có chút mệt mỏi, nghĩ tới việc lát nữa phải tới công ty làm việc tâm trạng cô lại trùng xuống, cô chỉ mong thời gian trôi thật chậm tốt nhất là đừng trôi nữa cô không muốn đối mặt với cảnh tượng này. Nhưng việc gì đến rồi cũng đến, cô cũng phải chuẩn bị đi làm, nhìn nguyên nhân phá rối giấc ngủ tối qua của cô vẫn đang ngủ ngon lành, cô không tiện gọi Tiểu Sảnh dậy. Bụng cô
đã réo suốt từ hôm qua, cô đã hành hạ nó đủ rồi, nay phải an ủi nó thôi. Vì không còn nhiều thời gian nên cô lại vào quán cháo gà gần nhà lần trước, lần này cô gọi mang về bởi còn có Tiểu Sảnh ở nhà, cô vẫn như thói quen gọi cháo gà, đậu hũ và quẩy. Cô quên mất mình. không ăn được đậu hũ nhưng cũng lười bảo lại nhân viên nên cũng kệ, để cho Tiểu Sảnh ăn vậy. Vì là buổi sáng nên quán khá đông, cô chọn cho mình một góc khuất trong quán để ngồi đợi. Bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên: “Ông chủ cho tôi một phần như cũ” “Lăng Dực cậu lại đến rồi đấy hả? Nào nào ngồi vào đây”.
Kiều Tâm hốt hoảng, sao anh lại ở đây? Anh vẫn nhớ nơi này ư, nghe cuộc trò chuyện thì có vẻ anh rất hay thường xuyên đến đây. Do anh ngồi quay lưng lại về phía cô nên anh không hề để ý đến cô đang ngồi thu gọn lại ở góc. Cô toan muốn bỏ chạy, thì nhân viên lại kêu lên: “Cô Hứa Kiều Tâm đâu ạ phần ăn 2 cháo gà, một đậu hũ, một quẩy của cô đã xong rồi đây
Cô thầm nghĩ sao nhân viên ở đây lại nhiệt tình vậy chứ, cô vội chạy đến cầm lấy đồ ăn trả tiền. Lúc này cô sờ vào túi mình, chửi thầm trong đầu chết tiệt cố quên không mang ví rồi, sao mọi thứ đen đủi cứ đổ hết lên đầu cô vậy, cô gượng cười nói: “Thật xin lỗi, nãy đi với tôi quên không mang ví, tôi để nhờ ở đây một chút, tôi sẽ về lấy tiền ngay”
Rất may chủ quán ở đây khá dễ tính, vui vẻ cũng cho cô nợ: “Được rồi, một người xinh đẹp như cô sao có thể thất hứa được chứ, cô cứ về lấy đi”
Trần Lăng Dực đương nhiên đã bị lời nói của nhân viên làm cho chú ý, anh quay đầu lại thuận mắt nhìn ngay thấy cô cũng vừa hay nghe hết cuộc nói chuyện của họ, anh xoay người bước tới.
CHƯƠNG 16 “Ông chủ, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, con người càng tốt đẹp bên ngoài bao nhiêu thì nội tâm bên trong vụn nát bấy nhiêu đó” Trần Lăng Dực bất ngờ lên tiếng khiến cô không khỏi rùng mình, anh là đang ám chỉ có sao?. Ông chủ quán ăn trưng ra bộ mặt không hiểu, hỏi lại: “Ý của cậu là sao.?” Trần Lăng Dực: “Không có gì, tôi chỉ có ý nhắc nhở không phải cái gì đẹp cũng tốt” Anh ngập ngừng một lát sau đó lại nói tiếp: “Về phần của cô gái xinh đẹp đây, hãy để tôi
trả”
Xinh đẹp sao, người ngoài thì nghe qua có thể là một lời tán dương đấy nhưng lọt vào tai cô nó chỉ nghe ra hàm ý mỉa mai, chế nhạo. Kiều Tâm đáp lời: “Không cần phiền đến Trần tổng, dù gì nhà tôi cũng gần ngay đây” Trần Lăng Dực: “Cô đã gọi tôi một tiếng Trần tổng thì tôi nên quan tâm đến nhân viên của
mình chứ, phải không?”
Ông chủ quán ăn thân thiện giúp hai người bọn họ đưa ra hướng giải quyết: “Thì ra cô là
nhân viên của cậu Trần đây hả, người quen hết cô không cần phải ngại đầu.Thôi cứ coi như cô nợ anh Trần vậy, dù gì cô cũng thấy cô rất gấp, cô cứ cầm về trước, rồi đến công ty đưa lại tiền cho anh Trần, như vậy vẹn cả đôi đường, cô cũng không cần phải quay lại đây”
Kiều Tâm nghe vậy cũng không tiện từ chối, cô cũng không muốn tranh luận với anh ở đây,
cô đáp: “Vậy nghe theo lời ông chủ vậy, tôi về trước”.
Trần Lăng Dực nhìn theo bóng lưng của cô đến khi bóng dáng của cô khuất dạng, mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.
Kiều Tâm về nhà thì Tiểu Sảnh vừa hay cũng tỉnh dậy, Tiểu Sảnh nhìn xung quanh ngơ ngác hỏi:"Sao mình lại ở nhà cậu thế này, mình nhớ mình đang ở quán bar GG sao đùng cái mở mắt lại ở nhà cậu thế này.” Kiều Tâm vứt bịch túi thức ăn xuống trước mặt Tiểu Cảnh, gằn giọng: “Cậu thì giỏi rồi, tôi qua uống không biết trời đất là gì, còn hỏi tại sao nữa à”. Tiểu Sảnh cười khì khì: “Thế hả, mình không nhớ gì cả? Sao cậu biết mà tới đón mình vậy.” Kiều Tâm: “Chẳng phải chàng trai bé bỏng của cậu gọi mình đến sao, phá vỡ cả giấc ngủ
của mình”