Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 21




Nhắc mới nhớ, hôm nay cô lại quên tưới nước và nhổ cỏ cho cây, nhưng hôm nay cô ra lại giống như hôm trước, cổ đã được nhổ sạch, cũng đã được tưới nước, không biết bạn học nào tốt bụng đã làm giúp luôn phần của cô vậy. Cô nghĩ lần sau phải tới sớm hơn để làm, không thể để bạn kia làm mãi như vậy, dù gì cô cũng là con người vô cùng có trách nhiệm”.

Lớp 10A lúc này, từ sau vụ tin đồn cô và Trần Lăng Dực đường ai nấy đi thì số lượng thư tình tăng lên cấp số nhân mỗi ngày. Hôm nay cũng vậy, ngăn bàn anh lại chật kín toàn là

tra

những lá thứ, anh hơi bực mình trực tiếp lấy thùng rác cho hết vào. Thấy hình ảnh này, Tiểu

Sảnh không khỏi có chút bất mãn, dù gì đó cũng là tâm tư của các cô gái, cô lại hình dung ra

tình cảm của Kiều Tâm cũng bị cậu ta chơi đùa như vậy( cô gái vẫn chưa biết hai người bọn họ đã thành một cặp T^T), sôi máu mà lên tiếng: “Này cậu có thể mang về nhà vứt mà, chả lẽ cậu không thấy tội lỗi sao, có ngày coi chừng nghiệp quật đấy”.

Trần Lăng Dực trực tiếp cầm chiếc Xô rác đầy ắp đến đưa trước mặt Tiểu Sảnh: “Cậu thấy tội lỗi thay họ thì có thể mang về, tôi đây không có nhu cầu”.

Tiểu Sảnh tức ói máu, cô nghĩ thầm cũng may Kiều Tâm đã không còn dây dưa với cậu ta nữa, nhưng sau đó cô lại nhận được một tin như sét đánh ngang tai Kiều Tâm và Trần Lăng Dực nối lại tình xưa, không những vậy còn công khai, có người thấy họ ôm nhau ở bãi gửi xe? Tin này chẳng khác gì cú vả vào mặt cô. Cô nghe thấy có người hỏi Trần Lăng Dực: " Lăng Dực tin đồn có phải sự thật không?” cô chỉ nghe thoang thoáng cậu ta trả lời: “Mọi người nghĩ thế nào thì là thể ấy” Như vậy chả phải ngầm xác nhận hay sao. Cô lập tức đi gặp Kiều Tâm để nói chuyện cho ra lẽ

VietWriter

Kiều Tâm và Qủa Qủa vừa đi vệ sinh về, chưa biết gì về tin đồn, thấy có người gọi mình, cô còn tưởng là Trần Lăng Dực, vừa ra cửa lớp cô đã bắt gặp gương mặt của Tiểu Sảnh đang

bừng bừng sát khí

Tiểu Sảnh: “Mình là gì của cậu?” Kiều Tâm: “Nay hỏi gì kì vậy, đương nhiên là người bạn thân nhất của mình rồi?”

Tiểu Sảnh: “Vậy tại sao lần nào mình cũng là người biết qua tin đồn, thân ai lấy no thì có

Kiều Tâm: “Ơ, tin đồn gì, biết gì, nay cậu nói gì kì cục vậy.” Tiểu Sảnh: “Đừng giả bộ nữa, bọn họ đồn cầu nối lại tình xưa với Trần Lăng Dực, còn bắt gặp hai người ôm nhau nữa kìa”

Kiều Tâm ngại ngùng gãi đầu: “À thì chuyện đó...sao trường này như lắp camera ở khắp mọi nơi vậy?” Tiểu Sảnh: “Vậy tức là đúng rồi đúng không? Mình không hỏi cậu cũng tính giấu nhẹm mình

luôn phải không?”

Kiều Tâm: “Không... không phải đầu, thực ra mình với Trần Lăng Dực mới xác nhận mối quan hệ sáng nay thôi, mình chưa kịp nói với cậu, chả ngờ tin đồn lại tung ra trước”

Tiểu Sảnh: “Vậy cậu bị mất não sao? Vừa hôm qua vẫn còn khẳng định với mình là rất rất

ghét hắn, mà nay đã xác nhận mối quan hệ với hắn, cậu nghĩ gì trong đầu vậy?”

Kiều Tâm: “Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, bọn mình đã hóa giải được hết rồi.” Tiểu Sảnh: “Giờ thì dùng luôn từ bọn mình luôn nhỉ? Cậu đã quyết định vậy thì mình cũng không còn gì để nói, chỉ là sau này có chuyện gì đừng tìm mình than thở là được.” Nói xong Tiểu Sảnh về lớp luôn.

Kiều Tâm thấy không ổn rồi, có tính chạy theo, nhưng tiếng trống vào lớp vang lên kéo chân cô lại, thôi kiểu này là Tiểu Sảnh giận thật rồi. Tiểu Sảnh của cô rất ít khi giận người, nhưng

một khi đã giận thì giận rất dai, nên Kiều Tâm rút kinh nghiệm tự nhủ sẽ hạn chế tối đa việc

chọc giận Tiểu Cảnh, lần này có vẻ căng thẳng, cô thở dài vừa cứu vớt được mối quan hệ kia

thì lại toang mất mối quan hệ này, cô đúng là khóc không ra tiếng mà.

Vào chỗ ngồi, thì lại gặp Qủa Qủa nhiều lời cũng vừa nghe được tin, liền sần số đến hỏi cô thực hư như thế nào, cô cũng không có tâm trạng đáp lại, cũng chỉ nói mỗi câu: “cậu nghĩ

thế nào thì là thể ấy”.

Nhưng mọi chuyện lại đi quá xa, tin đồn mỗi lúc càng bị biến tướng, lúc cô đi qua hành lang

còn nghe một đám con gái túm tụm nói: “Các cậu biết không thực ra Kiều Tâm bỏ bùa Trần

Lăng Dực, chứ cậu ấy là tảng băng lâu năm như vậy, vừa gặp Hứa Kiều Tâm chưa được bao

lâu mà đã đổ ngục trước cô ta, với nhanh sắc của cô ta thì mình đây còn ăn đứt, chắc chắn là do chơi bùa ngải rồi”.

Các cô gái khác cũng đồng tình tranh nhau nhao nhao: “Đúng là hồ ly tinh mà”

Nghe xong cô rất ấm ức, cô tính xông vào tranh luận với họ, cô muốn nói Trần Lăng Dực

mà các người sùng bái như thần thánh(trước cô cũng vậy) ở trước mặt tôi nhận mình bị điện

kia kìa!

Nhưng ngay sau đó đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên, là anh: “Các cậu nói ngược rồi, thực ra tôi mới là người chơi bùa ngải với Hứa Kiều Tâm. Còn nhan sắc của cô không biết ăn đứt cô ấy chỗ nào, chứ riêng tôi là tôi ngắm không nổi, hay là do nhà cô không có gương”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.