Kiều Tâm hét to: “Vậy là do tôi nhìn nhầm, là mắt tôi và Quả Quả có vấn đề”
Trần Lăng Dực buông tay cô ra nhưng sau đó anh đã đặt tay lên vai cô, nói: “Bình tĩnh nghe tôi nói đây, tôi chưa bao giờ ném đồ ăn của cậu. Tôi bị dị ứng với bơ đậu phộng, dị ứng rất nặng, bánh hôm đó của cậu có dính bơ ở phần vỏ bánh, nên tôi chỉ ăn được phần nhân bánh. Cậu bất bình chuyện này thì cho tôi xin lỗi”.
Cô nhớ lại, đúng là hôm đó mẹ cô có quét một lớp bơ đậu phộng nên phần vỏ bánh, bình thường nhà cô cũng không thích ăn cho lắm nhưng do được người quen tặng nên thi thoảng mẹ cô sẽ đem ra dùng cho đỡ phí. Kiều Tâm: “Vậy tại sao cậu không nói với mình” Trần Lăng Dực: “Bình thường cậu có bỏ đâu nên tôi nghĩ cũng không cần thiết. Tôi xin lỗi vì
đã lỡ vứt hai cái vỏ bánh”
Tâm trạng của cô đã đỡ hơn được một chút, giờ thì khúc mắc trong lòng cô cũng đã được
gỡ bỏ, cô nói với anh: “Tạm thời chưa tha thứ cho cậu, phạt cậu sáng mai phải ăn với mình,
để xem lỡ cậu có bị dị ứng thứ gì thì mình sẽ ăn hộ, không được bỏ, rất lãng phí”.
Nãy giờ tranh cãi kịch liệt, nên hai người vẫn trong tư thế lúc nãy, tay anh đặt nên vai cô, trông rất thâm mật, lúc này hai người họ mới nhận ra tư thế có chút mờ ám, thoáng chút ngại ngùng, hai người bọn họ vội tách ra.
Gương mặt của Trần Lăng Dực cũng giãn ra được một chút, anh nói: “Được” rồi anh chỉ vào tập tài liệu trong giỏ xe: “Vậy cậu còn cần nó không?
VietWriter
Kiều Tâm đáp: “Đương nhiên cần, thực ra phần hàm số vẫn là khó nhất, có khni phải nhờ cậu kèm dùm luôn đó”.
Anh cười cô gái lúc này vẫn còn hung hăng với anh, nhưng giờ đã vui vẻ tươi tắn trở lại, anh đáp: “Được.
Vậy là anh lại đèo cô về trên chiếc xe, nhưng lần này cô không túm éo anh nữa mà vòng
sang đằng trước ôm lấy eo anh. Trần Lăng Dực hơi bất ngờ vì hành động này của cô, nhưng cũng để yên không nói gì, sau đó cô còn bồi thêm một câu: “Mình sợ ngã quá, cậu cho mình ôm eo một lúc nha, hết đoạn xóc thì mình buông”
Anh không nói gì, sau gần một học kì tiếp xúc, cô cũng ngầm hiểu, anh không nói gì tức là
đồng ý. Cô lại nói tiếp: “Mà Lăng Dực này”
Anh đáp: “Hửm?
Kiều Tâm: “Gần nhà mình có quán ăn ngon lắm, hôm nào bọn mình đi ăn nhé!
Trần Lăng Dực: “Được.”
Do không khí hôm nay khá ngại ngùng, nên cô cũng không thể lải nhải như mọi ngày, hai người cứ thể im lặng về đến nhà. Lúc xuống xe anh còn nói lời tạm biệt với cô chứ không về
luôn như lần trước. Cầm tập tài liệu trên tay, có nâng niu từng trang giấy một. Chữ anh rất
đẹp, đẹp hơn chữ có rất nhiều, anh ghi rất rõ từng công thức, còn có ví dụ minh họa rất dễ hiểu, những kiến thức nào sẽ có trong phần đi thi anh cũng note lại giúp cô. Sau một đêm mà kiến thức về phần hàm số của cô đã tăng lên được kha khá, vậy là sau này khi ra lớp cô không cần phải sợ phần này nữa rồi. Các cụ ngày xưa có câu “Học thầy không tày học bạn”
quả không sai tý nào mà.
Buổi sáng, bố mẹ Hứa lại có phen chết cười với con gái, suốt một tuần qua chả phải là vẫn
muốn ăn ít để giữ dáng sao, hôm nay đã thay đổi đòi mang tận hai phần ăn, cũng may là
bình thường mẹ Hứa luôn nấu nhiều, không có khi không đủ mất. Do sợ con gái ăn không đủ nên mẹ Hứa đã lén cho nhiều hơn mọi ngày một ít. Cô còn nói: “Từ nay mẹ đừng cho bơ đậu phộng vào đồ ăn nữa nhé, ăn cái đấy dễ béo lắm mẹ” Mẹ Hứa đương nhiên đáp ứng dù gì nhà này không ai thích món bơ đậu phộng đấy cho lắm, hôm xưa bà chỉ muốn cho vào sanwich để tăng độ ngậy nhưng ngậy đâu không thấy chỉ thấy ngấy. Ra khỏi nhà cũng đã là 7 giờ kém 15 phút, Kiều Tâm cố gắng đi thật nhanh để không bị muộn học. Ai ngờ Trần Lăng Dực ở phía sau phi lên chặn đường cô nói: “Lên xe”, cô thấy anh
càng ngày càng bá đạo, còn dám chặn đường có cơ đấy nếu cô không phản ứng nhanh có
khi đã cho anh mấy phát, cô hỏi: “Sao nay cậu cũng đi muộn vậy hay là cố tình đợi mình đấy" Cô nghĩ anh sẽ chối đây đẩy ai ngờ anh đáp: “Đúng, là tôi đợi cậu, nên lần sau đừng có đi muộn nữa”
Cô đứng hình mất mấy giây, chưa kịp load được lời của Trần Lăng Dực nói, cô véo tay mình xem mình có phải nằm mơ không, 'a' cô thầm kêu lên, hoàn toàn không phải giấc mơ. Chưa định thần lại được anh đã kéo bàn tay cô đang bám hờ trên eo mình kéo ra đằng trước ngực anh nói: “Ôm chặt vào, không ngã”.
Đây chính là Trần Lăng Dực mà cô quen sao, không ngờ có một ngày cô có thể nhìn thấy những hình ảnh đáng yêu này của anh, cô ôm chặt eo anh vui vẻ đáp: “Được” nhưng hình
như cô có ôm hơi chặt nên cô thấy anh hít một hơi thật sâu. Dù là đã sắp đến giờ vào học,
trên đường cũng có vô số học sinh vội vã giống bọn họ, đương nhiên tất cả cảnh này đã
được mọi người thụ hết vào mắt, nhưng cô với Trần Lăng Dực cũng không ngại, mặc kệ ánh
mắt của mọi người. Đến trường cô đi theo anh vào trong bãi để xe, cô nói với anh: “Tiết hai mình đợi cậu ở căng teen nhé”
Trần Lăng Dực: “Nếu cậu không ngại trốn tiết truy bài thì gặp nhau ở đây luôn”.
Cô lại được một phen nữa ngạc nhiên, anh mang đến cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ
khác, học bá như anh mà cũng có thể nghĩ ra việc trốn tiết truy bài đầu giờ, cô nghĩ trong
thời gian đó anh sẽ tranh thủ giải được vài bài toán. Cô đáp: “Đương nhiên không vấn đề gì, với mình việc này như cơm bữa thôi”.