Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 17




Tiểu Sảnh: “Mong là cậu ghét hắn ta thật” Kiều Tâm: “Bộ nhìn mình không thấy giống đang tức giận ghét bỏ hắn hả?” Tiểu Sảnh: “Gương mặt của cậu trông giống với thiếu nữ bị thất tình, nhưng trong cuộc tình này cậu đơn độc”. Kiều Tâm càng ỉu xìu hơn, đúng thật là trong tâm trí cô không hề ghét hắn mà chỉ có chút

thất vọng, cô nghĩ anh sẽ không bao giờ hành động như vậy, nhưng cô đã quên mất anh là

ai, anh là Trần Lăng Dực thành tích đứng đầu thành phố, ngoài có ra thì anh có rất nhiều

bông hoa vây quanh, có lẽ anh cũng chỉ coi cô như bọn họ, không có chút đặc sắc. Vậy mà

cô lại ảo tưởng về khoảng cách của hai bọn họ, đúng là tự mình đa tình.

Do tinh thần không ổn nên trong giờ học cô cũng không tập trung được, mọi thứ trên bảng

VietWriter

đối với cô có vẻ rất mờ nhạt, đương nhiên sự mất tập trung đó đã nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Dung mama: “Kiều Tâm đứng lên cho tôi biết, bài văn vừa rồi nói lên tâm trạng gì của tác giả, không một ai đc nhắc nếu nhắc hậu quả ra sao các em tự biết rồi đấy! Tâm trạng của cô đang mơ hồ, khi Dung mama gọi tên cô vẫn chưa kịp phản ứng, Quả Quả

phải huých tay cô thì cô mới biết, nhưng cô không nghe rõ câu hỏi, sách đang học đến bài nào cô còn không biết. “Giờ của Dung mama mà không tập trung thì chẳng phải muốn tìm đường chết sao”, đó là nói được các thế hệ học sinh truyền tai nhau, cô lại quên mất điều này, thôi tuần này coi như điểm thành tích của cô bị tụt thê thảm rồi, bình thường nó cũng không được gọi là cao. Cô ấp úng trả lời: “Em thưa cô là... là”.

Dung mama điền nhiên đáp: “Em là học sinh nữ đầu tiên của khối 10 dám không nghe lời tôi và đương nhiên từ giờ tôi cũng sẽ cho em một đặc quyền. Sau này, mỗi gốc cây ở trong trường sẽ giao cho em chăm sóc, tưới nước nhổ cỏ cho chúng đến học kì này. Tôi sẽ kiểm tra thường xuyên, nếu cây không tốt có không sạch sẽ phạt tiếp học kì sau” Dung mama còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối khiến Kiều Tâm sởn hết cả gai óc.

Ngồi xuống với tâm trạng, cô cũng cảm thấy có chút may mắn vì Dung mama không hạ thành tích của cô, nghĩ lại mọi việc xui xẻo này tất cả đều là do Trần Lăng Dực mang lại, sự oán hận của cô lại tăng lên không ít.

Ngay lúc này bên lớp 10A Trần Lăng Dực tự dưng hắt xì mấy cái. Hôm nay không thấy Kiều Tâm đưa đồ ăn cho anh như mọi lần nên cậu bạn cùng bàn Trần Lăng Dực không khỏi tò mò

hỏi: “Các cậu cãi nhau hả, sao hôm nay không thấy Kiều Tâm, bụng cậu nãy giờ cử sôi sùng

sục, mình cũng cảm thấy đói thay cậu luôn đó. Kìa vừa nói tào tháo thào tháo đã đến”. Trần Lăng Dực đang giải bài tập ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cô cứ thể lướt qua anh đi thẳng đến chỗ của Tiểu Cảnh, anh dừng bút ngồi đăm chiêu một lúc, cậu bạn bên cạnh lại kháy:

“Đúng là giận nhau thật rồi, nãy Kiều Tâm còn không thèm liếc cậu một cái, mọi lần chỉ hận

không thể ở bên lớp này mà”

Trần Lăng Dực quay sang ném cho cậu ta một câu: “Cậu có thể im miệng được rồi đó” rồi lại tiếp tục giải bài tập.

Bạn nam kia vội ngậm miệng lại, cậu ta có thể cảm nhận được sự hơi khó chịu trong giọng nói của Trần Lăng Dực, với kinh nghiệm đầy mình thì cậu ta chắc chắn Trần Lăng Dực cũng có ít cảm tình với Kiều Tâm chỉ là không biết ít hay nhiều thôi.

Trần Lăng Dực xin thầy giáo cho ra ngoài, hôm nay tâm trạng anh khá khó chịu, hiện lớp

Kiều Tâm đang học thể dục, anh biết bởi vì lúc trước cô cứ hay than vãn với anh, nhưng

không hiểu sao anh lại nhớ như in không sai một chi tiết, chợt có giọng nói đằng sau anh

vang lên: “Kiều Tâm, giờ ra chơi mình phụ cậu nhỏ cũng được mà, cậu làm vào giờ này thầy

mà biết được thầy phạt nữa đó.”

Kiều Tâm đáp: “Không được, giờ ra chơi nhiều người nhìn thấy ngại lắm, cậu cứ vào xếp hàng đi, thầy hỏi thì bảo mình bị đau bụng nhé Quả Quả: “Được rồi lát tập xong mình sẽ ra giúp cậu” Do chỗ anh đứng là phía đằng sau, có tán cây che, nên họ không nhìn thấy anh còn anh thì nghe rõ cuộc hội thoại của họ. Nhìn qua tán lá cây, anh thấy Kiều Tâm đang tập trung nhổ cỏ, có vẻ bất mãn với điều này nên mặt cô hơi phụng phịu, không hiểu sao anh cảm thấy rất đáng yêu, môi anh vô thức cười một cái, ngay cả anh cũng không biết hành động vô thức khi nãy của mình.

Nhưng rất nhanh chóng Kiều Tâm đã bị thầy phụ trách phát hiện, thầy hét lớn" Này em kia, đang giờ học mà làm gì ở đây?” Kiều Tâm nghe vậy mặt biến sắc dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ chạy một mạch. Những tưởng mình sắp bị đuổi kịp nhưng lúc cô quay đầu lại thì thấy thầy phụ trách đang đứng giáo huấn Trần Lăng Dực, giờ này đang là giờ học một mọt sách như anh mà cũng có lúc đi ra ngoài, không những vậy mà còn bị thầy phụ trách giáo huấn, đúng là chuyện hiếm có khó tìm mà. Thấy cô chạy về lớp xếp hàng, Quả Quả thắc mắc hỏi: “Sao về sớm vậy?Bị thầy túm hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.