Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 16




Anh đừ” một tiếng, Tiểu Sảnh lại nói tiếp: “Mình thấy khó nhất là phần Hàm số sao nó khó thế, thầy giảng mà bài mà vào tai mình cứ như đọc kinh vậy đó” cùng lúc đó tiếng chuông reo lên, giờ ra chơi kết thúc Kiều Tâm tiếc nuối nhưng tiết sau là môn của cô giáo được học sinh toàn trường ưu ái đặt cho cái tên Dung Mama nên cô không dám chậm trễ phải, chạy thật nhanh về lớp.

Đúng như cái tên Dung mama, lớp Kiều Tâm phải học hai tiết văn liên tiếp mà không được ra chơi, phải ở trong lớp nghe giảng. Nhiều bạn bức xúc nhưng không làm gì được, bởi cô cũng là người xếp hạnh kiểm, cãi cô là cuối tháng cô cho hạnh kiểm khác

chương 11:

Sau khi kết thúc hai tiết văn, cả lớp như được giải phóng, phân nửa đều nằm ngục hết xuống bàn. Quả Quả rủ Kiều Tâm ra ngoài cho thoáng mát, sau khi nhồi nhét 2 tiết văn đầu Quả Quả dường như nổ tung mất rồi. Hai người ngồi ở chiếc ghế đá nấp sau tán cây, gió mát làm hai người bọn họ thư thái hơn nhiều. Kiều Tâm nheo mắt lại nhìn bầu trời trong xanh, cô

nghĩ đến Trần Lăng Dực, bỗng Quả Quả kêu lên: “Kia chẳng phải là Trần Lăng Dực sao, cậu ta làm gì ở chỗ kia vậy”.

Kiều Tâm ngẩng phắt đầu dây như bản năng, nhanh chóng tia về phía Quả Quả chỉ. Cô thấy

Trần Lăng Dực đang ném gì đó vào thùng rác ngay đó, hình như là đồ ăn. Cô nheo mắt để nhìn kĩ hơn, đó chả phải chính là chiếc bánh mì sanwich mà sáng nay mẹ cô cũng làm đây sao, bởi sáng nay cô vội đi học nên chiếc sanwich mẹ cô chưa kịp cắt nên nó vẫn mang dáng vẻ hình vuông. Trong lòng cô trào lên ngọn lửa giận giữ, rất muốn ra chất vấn anh tại sao lại làm như thế nhưng cô đâu có cái quyền đó. Ai mượn cô ngu si đâm đầu đời mang đồ ăn cho người ta mà đầu nghĩ rằng người ta có cần không hay chỉ coi là đồ dư thừa. Cô ôm một cục tức chạy vào trong lớp, Quả Quả cũng nhanh nhạy nhìn ra vấn đề, cứ tưởng tiến gần

nam thần thêm một bước nhưng ai ngờ vẫn dậm chân tại chỗ. Quả Quả thở dài, quyết định

VietWriter

sáng suốt nhất vẫn là không nên yêu đương.

Tan học, cô nhờ bạn khóa cửa lớp dùm rồi lên xe đi về cùng Tiểu Cảnh, vừa đi cô vừa khóc

vừa kể xấu Trần Lăng Dực. Tiểu Sảnh không những không an ủi còn thêm dầu vào lửa: “Tao đã bảo mày rồi, thằng đó ngoài cái đẹp trai, học giỏi thì chả có gì tốt cả, tính khí thì kì cục”.

Kiều Tâm nghe xong càng khóc lớn hơn nữa: “Nhưng dạo này hắn chịu nói chuyện với tao nhiều hơn rồi mà, sáng hắn còn đào tạo tới trường, tạo còn tưởng hắn hic”.

Tiểu Sảnh: “Thì tính khí tên đó trước giờ luôn khó hiểu vậy mà, ai mà biết được hắn nghĩ gì trong đầu” Kiều Tâm: “Được rồi từ nay về sau tao sẽ không quan tâm đến hắn nữa”. Tiểu Sảnh: “Nói được làm được nha, nhìn mày giác ngộ sớm tao cũng mừng thay mày”. Ngay lúc đó ở cổng trường Trần Lăng Dực vẫn đứng chờ ở cổng trường, có bạn đi qua còn hỏi thăm thì anh bảo là “Chờ người”. Thấy muộn quá rồi mà không thấy Kiều Tâm ra anh, anh vào trường tìm lại, thấy lớp cô đã đóng cửa, trong trường cũng chẳng còn bóng người nào cả. Anh ra về trong sự nghi hoặc, lúc đạp xe ngang qua nhà cô, thì anh thấy cô đang tưới nước cho cây trong sân nhà. Anh có chút hơi tức giận, cô về trước nhưng lại không bảo cho anh một tiếng, làm anh đứng chờ cô 30 phút. Anh cũng không hiểu tại sao trong lòng lại

khó chịu khi cô không chịu đợi mình về cùng, càng nghĩ anh càng thấy lòng mình rổi như tơ

vò. Chả nhẽ ... không anh nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Mục tiêu của anh bây giờ chỉ học xong tốt, đỗ vào một trường đại học danh tiếng, đó mới là nguyện vọng của

mẹ anh cũng chính là mong ước của người bố đã khuất. Thế nên suốt bao nhiêu năm qua,

anh không tham gia bất cứ cuộc vui chơi nào do lớp tổ chức, chỉ chú tâm vào học, để có thể

được đứng nhất thành phố như ngày hôm nay anh đã phải cố gắng rất nhiều. Tâm nguyện

của mẹ cũng chính là tâm nguyện của anh.

Hôm sau, Kiều Tâm chả còn tâm trạng mà đi học, cứ nghĩ đến việc Trần Lăng Dực lừa dối cô thì cô chỉ hận không thể đánh cậu ta túi bụi, cô sẽ không bao giờ mang đồ ăn cho hắn,

không bao giờ, cô tự nhủ lòng mình như vậy. Nhưng bố mẹ Kiều Tâm lại được một phen nháo

nhào bởi hôm may cô chỉ mang 1 suất ăn đi học bình thường chẳng phải vẫn luôn ăn hai

sao, họ vội vàng hỏi: “Kiều Tâm, con có sao không, có bệnh chỗ nào không, sao hôm nay lại

ăn ít vậy?”

Kiều Tâm cảm thấy thật có lỗi, thức ăn mẹ cô làm ngon như vậy mà sao cậu ta lỡ, cô ấp

ủng trả lời: “Con không sao, chắc do tối qua ăn hơi nhiều nên giờ bụng vẫn lo ạ”. Nghe vậy bố mẹ cô càng lo lắng hơn: “Liệu có phải đầy bụng không? Để bố mẹ đưa con đi

khám”

Cô xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Con không sao thật mà, bố mẹ lo xa quá. Con gái bố mẹ

dễ ốm vậy thì ai khỏe được chứ?”

Thấy cô sắc mặt tươi tắn nên họ cũng bớt lo hơn chút, yên tâm để cô đi học. Nhưng do xe

đạp của cô giờ vẫn ở trường học, nên bố cô cứ nằng nặc đòi chở cô đi bằng xe nhà cho bằng được mặc dù cô kiên quyết từ chối. Vừa hay cô gặp Tiểu Sảnh đang đi xe đạp qua, cô vội

trèo lên nói lời tạm biệt với bố: “Bai bố yêu, con đi với Tiểu Sảnh được rồi.”

Vừa đi Tiểu Cảnh vừa hỏi thăm: “Sao tâm trạng đã tốt hơn chưa?”.

Kiều Tâm lúc này mới dám trưng ra khuôn mặt u ám: “Tốt cái con khỉ, càng lúc mình càng thấy ghét cậu ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.