Anh ngắt lời cô: “Đừng nghĩ viển vông vậy, cũng chỉ là tiện đường, tôi cũng không phải loại người thấy người khác khó khăn mà không giúp
Kiều Tâm cũng đáp trả lại: “Mình cũng biết nam thần của mình rất thích giúp người mà, vậy sáng mai nhờ cậy vào cậu đưa mình đến trường nhé. Đã giúp phải giúp cho chót, phải không
nào?”
Anh không nói gì cứ thế đạp xe đi thẳng, cô xì một tiếng miệng lẩm bẩm: “Đúng là đồ lạnh lùng”
Ăn tối xong, Kiều Tâm sang nhà Tiểu Sảnh học bài, có một số bài cô chưa hiểu muốn hỏi,
dạo này vì mải mê cưa đổ Trần Lăng Dực mà cô bỏ bê mất cô bạn thân này, chắc cô nàng dỗi lắm đây. Vừa bước vào phòng Tiểu Sảnh cô đã lên “Ôi nhớ cô bạn của tôi quá”. Tiểu Sảng: “Nói sang tìm mình có chuyện gì? Kiều Tâm: “Đương nhiên là nhớ cậu lên mới sang rồi, lại đây mình ôm một cái nào? Tiểu Sảnh: “Mình tưởng cậu đang hạnh phúc với tên nam thần kia, đâu có nhớ người bạn này" Kiều Tâm: “Gì mà hạnh phúc, đừng có cà khịa mình chứ, mình với Trần Lăng Dực bây giờ
còn chưa được coi là bạn bè”
Tiểu Sảnh: “Ngày nào cậu cũng mang đồ ăn cho hắn mà còn chưa được coi là bạn ý hả. Cả
trường đang đồn cậu sắp thành bạn gái hắn đến nơi” Kiều Tâm thở dài: “Giá được như lời đồn thì mình đâu hao tâm tổn trí đến vậy?
VietWriter
Tiểu sảnh: “Thôi khó quá thì bỏ qua, mình cũng không ưng tên này lắm, chả qua cậu thích
hắn quá đành phải chịu”
Kiều Tấm: “Không được, Trần Lăng Dực chắc chắn phải là của mình”
Tiểu Sảnh: “Kệ cậu đó, cuối cùng người đau lòng cũng chỉ là cậu thôi, mình nhắc nhở
trước”
Cô biết chứ đoạn tình cảm này không thành thì chỉ có mình có đau khổ, nhưng cô vẫn
muốn đâm đầu vào. Nhiều năm sau, cô nghĩ lại, nếu có được chọn lại, cô vẫn sẽ chọn theo đuổi anh, cô vẫn muốn được chinh phục anh. Nhưng cô chỉ không ngờ điều đó sẽ ập đến với
mình, cô buộc phải rời xa anh, buộc phải chôn dấu kìm nén cảm xúc của mình. Lúc ở bên kia, cô đã rất nhớ anh, rất muốn được gặp anh, dù chỉ nhìn anh từ xa cô cũng mãn nguyện rôi.
Rời nhà Tiểu Sảnh cũng đã muộn, cô đi ngủ mà quên không hẹn chuông báo thức, kết quả
là 7 giờ kém cô mới thức dậy. Như thường lệ xách 2 phần thức ăn rồi cô chạy như bay ra
khỏi cổng. Bỗng đằng sau có tiếng nam sinh quen thuộc vang lên bên tại “Lên xe”
Là anh, anh muốn như vậy mà đợi cô, hôm qua cô không thấy anh nói gì nên tưởng anh
không đồng ý, nào ngờ đến đón cô thật. Cô áy náy, chắc anh đứng đợi cũng phải 30 phút rồi,
bình thường anh có bao giờ đi học muộn đầu, cô hỏi: “Cậu đợi có lâu lắm không, xin lỗi nha,
mình ngủ quên mất”
Anh trả lời: “Trùng hợp thôi, hôm nay tôi cũng dậy muộn. Mà muộn vậy cậu cũng làm đồ ăn
sáng nữa hả?
Kiều Tâm giật thót, trả lời ngượng ngùng: “Đương... đương nhiên rồi, mình làm cho cậu cả
đời luôn còn được, chỉ cần cậu muốn”
Trần Lăng Dực: “Lần sau muộn rồi thì không cần phải làm vậy”.
Kiều Tâm: “Không được, bữa sáng là bữa quan trọng nhất đó, không ăn làm sao có sức
học” chả nhẽ cậu ấy đang sợ mình bị muộn học sao, cô cười thầm trong bụng
Trần Lăng Dực lại không nói gì, thế là cả hai lại rơi vào im lặng, nhưng tính có trước giờ luôn thích nói nhiều, cô hàn huyên đủ thứ nào trên đời, còn anh chỉ lặng lẽ nghe, không nói lời nào. Cô túm lấy eo anh, cô có cảm giác hai người như đôi tình nhân thật sự vậy đó, thực ra
cô muốn ôm lấy nó luôn có, nhưng sợ anh khó chịu nên cô không dám manh động. Do đã
muộn học, nên học sinh trên đường chỉ có lác đác vài bạn, ai cũng hối hả đạp thật nhanh để
không bị sao đỏ bắt được, còn cô và anh thì hẵn chậm rãi, cô ước có thể kéo dài mãi khoảng
thời gian lúc này. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, tên của cô và anh được ngồi chễm chệ trong sổ ghi sao
đỏ. Vậy là đầu tuần sẽ được bêu lên toàn trường, sau đó còn phải dọn nhà vệ sinh, Kiều Tâm thì không sao nhưng Trần Lăng Dực là học sinh ưu tú toàn trường lại mắc phải lỗi cơ bản như vậy nên ai cũng có chút ngạc nhiên.
Vào lớp với tâm trạng tràn đầy hưng phấn, bài kiểm tra thì cô làm cũng khá tốt. Vừa ra chơi cái, Quả Quả đã lôi kéo cô hỏi: “Sáng ra cậu nhặt được vàng hay sao mà cứ tủm tỉm cười suốt thế”
Kiều Tâm: “Còn vui hơn nhặt được vàng ý chứ.” cô véo chiếc má lúng lĩnh thịt của Quả Quả: “Cũng nhờ một phần công của cậu nữa đấy” rồi cô tung tăng chạy sang lớp 10A để lại cho Quả Quả sự khó hiểu. Cô ngó đầu vào, lần nào cũng vậy, lúc nào cô cũng thấy anh giải bài tập, cô “òa” một tiếng, anh ngẩng đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục giải bài tập. So với trước đây thì anh đã không thể hiện nét cau có trên mặt mỗi khi thấy cô nữa, cô hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa, sao lúc nào cũng thấy cậu giải bài tập vậy? Cậu không chán sao? Mình ngồi học một lúc đã thấy chán lắm rồi” Anh đáp: “Còn cậu sao lúc nào cũng hỏi những câu hỏi vô vị thế” Cô cười hì hì: “Vì mình thích cậu” Trần Lăng Dực đành bất lực, chợt nhớ ra điều gì đó, anh hỏi cô: “Bài kiểm tra làm được không?” Kiều Tâm: “Cũng được, may hôm qua Tiểu Sảnh chỉ mình mấy dạng cơ bản nên cũng không khó lắm”