Kiều Tâm há hốc mồm lắc đầu liên tục:“Không được, tự dưng bảo mình ra tấn công vào bụng hắn, quá lộ liễu, có cách nào khác không?”.
Quả Quả hít một hơi thật sâu bình tâm lại nói:“Kiều Tâm ơi là Kiều Tâm, mình không xui cậu đầm hắn, tấn công dạ dày ở đây là hàng ngày đem đồ ăn sáng đến cho cậu ta, hiểu chưa?” “Nhỡ cậu ta không nhận thì sao? “Ừ ha, các nam chính trong truyện chưa từ chối nữ chính bao giờ cả nên mình cũng không biết phương hướng giải quyết”
Kiều Tâm vỡ òa cảm xúc, cứ tưởng vớ được chuyên gia tình yêu, ai ngờ chuyên gia dỏm. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay hơn, nên vẫn muốn thử cách của Quả Quả nói, nhỡ đâu lại trở thành nữ chính ngôn tình.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn mọi ngày, khiến ba mẹ cô cũng phải kinh ngạc, cho rằng con gái của họ đã lớn rồi. Bố mẹ mà biết cô dậy sớm chỉ muốn đưa đồ ăn sáng cho bạn nam
chắc tức đến á khẩu mất. Như thường lệ mẹ Hứa sẽ làm 3 phần bánh mì sanwich, nhưng hôm nay Kiều Tâm muốn đòi ăn thêm một phần nữa, nghĩ cô đang trong tuổi lớn ăn nhiều là chuyện đương nhiên nên mẹ cô cũng không nghĩ gì nhiều. Ra khỏi nhà lúc 6h15 cô rất tự tin ngoài lớp trực tuần ra thì không một ai có thể đến sớm hơn cô. Nhưng cô đã nhầm, cô quên. mất đây là trường trọng điểm, việc học sinh đến trường vào lúc 6 giờ là điều quá bình thường, Trần Lăng Dực cũng vậy, lúc cô đến trường đã thấy anh tới lớp tự lúc nào, trong lớp cũng có lác đác vài người. Lấy hết can đảm cô gọi nhỏ:"Này, Trần Lăng Dực” không có phản ứng gì, cô chắc mẩm anh đang giả vờ điếc đây mà, được vậy chị đây sẽ dùng hết công lực bao năm qua để gọi cậu, thế là cô hét lớn:"YAA, TRẦN LĂNG DỰC”
Chương 9: Tất cả các bạn học trong lớp đều hướng về phía Trần Lăng Dực, cuối cùng thì anh cũng phải ngẩng đầu lên, nhăn mày hất cằm ra hiệu cho cô ra ngoài chờ, Kiều Tâm cười đắc ý. Anh vừa ra ngoài đã kéo tay cô, dầy cô vào tường, nói bằng giọng không được thân thiện cho lắm:"Mới sáng sớm mà cậu đã ồn ào cái gì? Kiều Tâm bĩu môi:"Ai mượn cậu điếc giả vờ không nghe, buộc mình phải dùng tới sở trường
-
VietWriter
duy nhất này”
Trần Lăng Dực cứng họng:“Nói tìm tôi có chuyện gì, nếu là chuyện hôm qua tôi đã nói rõ” Kiều Tâm:“Đương nhiên không phải chuyện hôm qua, dù gì mình cũng không muốn kết bạn.
với cậu nữa mà là muốn kết duyên”
Trần Lăng Dực cau mày:“Nếu cậu muốn tìm người nói chuyện phiếm thì cậu chọn sai người
rồi thì phải, để tôi gọi bạn khác ra tiếp tục tâm sự cùng cậu”.
“Aaa khoan, mình vào chuyện chính đây, đây là sanwich mình phải cất công dậy sớm làm, cho cậu đó” Kiều Tâm nói dối không chớp mắt, trong lòng thầm xin lỗi mẹ Hứa ở nhà.
Cùng lúc đó cũng có một nữ sinh đi về phía trên tay cô nàng cầm hộp thức ăn bằng thủy tinh, nom rất đẹp, rất tinh xảo. Không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Kiều Tâm trực tiếp đứng trước mặt Trần Lăng Dực nói:“Lăng Dực, sáng nay chị có chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, mong em cầm lấy” Kiều Tâm cũng thấy tay nổi da gà dùm cậu ta, giọng bà chị này cũng quá ư là dẹo rồi. Trần Lăng Dực vòng tay qua người bà chị, nhận lấy chiếc bánh sanwich từ tay Kiều Tâm, lạnh nhạt đáp:"Xin lỗi chị, em có rồi, sau này chị cũng không phải cất công làm bữa sáng cho em nữa đâu, vì đằng nào em cũng không thích, mất công em lại phải ném đi.” Biểu cảm trên mặt bà chị hết trắng lại xanh, không nói được lời nào, cứ thể chạy đi. Kiều
Tâm từ nãy đứng cạnh xem kịch, đúng thật sự là như lời đồn, cô bất mãn thay chị gái: “Sao
cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế, không thích thì có thể từ chối nhẹ nhàng đầu
cần phũ phàng vậy đâu”.
Trần Lăng Dực đáp lời: “Cậu thích thì cậu đi mà thương tiếc, những gì tôi không thích là tôi sẽ phản ứng vậy đó”. Kiều Tâm cười gian manh: “Vậy chứng tỏ cậu thích bánh sanwich của mình đúng không,
bánh me... à bánh mình làm mà lại, cậu là người đầu tiên được mình mang bánh đến cho
ăn đẩy, Tiểu Sảnh cũng không có cái phúc này đâu” cố cười khì khì
Trần Lăng Dực cũng lười không muốn giải thích:“Nói xong chưa, tôi còn vào lớp làm bài tập” không để cô trả lời anh đã đi vào lớp
Cô phải gọi với lại: “Vậy từ nay, bữa sáng của cậu do mình đảm nhiệm nhaa”.
Anh lại tiếp tục không phản ứng gì, cô lại tiếp tục chơi bài cũ lớn giọng“NHÀ, NHA, NHA”
Trần Lăng Dực đành phải phun ra một chữ “Tùy” thì cô mới chịu buông cánh cửa lớp 10A
quay về lớp của mình.
Sau cuộc nói chuyện “khá lâu” đó thì cả khối đã biết chuyện cô thích Trần Lăng Dực
đương nhiên là cũng có một phần do Qủa Qủa nói ra, thì tin đồn mới lan nhanh như vậy được
chứ. Kiều Tâm thầm nhủ đúng là không nên tin ai khác ngoài Tiểu Sảnh cả. Mà thôi cũng có
cái tốt, những ai có ý định tán tỉnh Trần Lăng Dực thì đều phải nghe qua tên cô, tuy cái danh
đó cũng không vui vẻ gì cho cam.