Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 121




Bố Tiểu Sảnh day day cái trán của mình cứ mỗi đêm trôi qua tóc ông lại bạc thêm vài phần, Tiểu Sảnh thấy vậy thì vô cùng lo lắng, tiến tới hỏi: "Bố, anh trai, sao rôi, không được như ý nguyện hả."

Ông vẫn không nói gì, anh cô lại tiếp tục lên tiếng: "Cái tên nhãi đó đúng là đáng ghét, ba vậy giờ phải làm như nào, chả nhẽ nhìn công ty mình dân lụi tàn sao."

Ông nghe thấy anh cô nói vậy thì vội quát lên: "Đừng có nói những điều đen đủi, mày cũng bớt cái miệng lại đi, thay vì hỏi thì mày lên nghĩ cách cứu giúp công ty đi kìa, than thở không được ích lợi gì đâu."

Anh cô nghe ông nói vậy thì lòng tự ái bộc phát, anh hất tung mấy giấy tờ liên quan đến công ty kia lên, anh nói: "Đúng vậy là con bất tài vô dụng, con không giúp ích gì được cho cái công ty này cả."

Thấy tình hình có vẻ không ổn mẹ cô liên lên tiếng: "Hai người thôi đi, tình hình chưa đủ loạn hay sao mà hai người còn muốn gây thêm chuyện nữa hả? Mỗi người nhường nhau một tý thì sao?"

Bỗng tờ giấy rơi trước mắt hiện cái tên vô cùng nổi bật hấp dẫn sự chú ý của cô.

Tiểu Sảnh tiến lại gần cúi xuống xem cái tên Dương Nhất Hằng, cô xoa mắt để xác định mình không có nhìn nhầm, xuất hiện trước mặt cô vẫn là cái tên Dương Nhất Hằng, cô nhặt lên xem, khiến cô được một phen vô cùng ngạc nhiên, đây chẳng phải là cái tên Dương Nhất Hằng chuyên đi trêu đùa cô đây sao.

Cô liếc đọc thông tin trên tờ giấy, phân cô chú ý đó chính là đại diện tập đoàn, cô bắt đầu xâu chuỗi lại trí nhớ.

Vậy trước giờ người mà cô luôn lầm tưởng đó là trai bao thì ra lại là người có máu mặt trong kinh doanh như vậy.

VietWriter

Hóa ra trước giờ là hắn trêu đùa cô sao vậy mà cô lại ngây thơ cứ tưởng mình là sói đang vờn một chú cừu nhỏ, cuối cùng thì ai mới là cừu đây, cô tự cười giễu mình một cái.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, anh cô thắc mắc hỏi: "Sao mày chứ nhìn vào tờ giấy đó vậy, người quen à?"

Cô gật đầu một cái, cả anh và bố đều đồng loạt nhìn về phía cô, đều bày ra bộ mặt ngạc nhiên, anh cô hỏi tiếp: "Quen ở đâu, quen như nào, sao mày quen được."

Cô im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ mang điện thoại ra tìm tên X, sở đĩ cô đặt tên như vậy vì cậu ta bí ẩn một cách đáng sợ, chần chừ mới ấn nút gọi, khi nghe được tiếng đổ chuông ở đầu dây bên kia đêm cô đập thình thịch, hồi hộp không khác gì ngày xưa lúc cô xem điểm thi đại học.

Đầu dây bên kia nhấc máy, cô lập tức nói: "Cho hỏi có phải Dương Nhất Hằng không?"

Đâu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, sau đó đáp lại cô: "Vâng, tôi chính là Dương Nhất Hằng đây, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?"

Không hiểu sao cô cứ có cảm giác tên nhãi này nhất định biết cô là ai chả qua cậu ta đang vờ hỏi cô mà thôi, cô kiên nhẫn trả lời: "Là tôi đây."

Bên kia Dương Nhất Hằng vẫn tiếp tục ngu ngơ vờ hỏi lại cô: "Tôi nào, xin lỗi tôi không biết ai tên Tôi cả."

Tiểu Sảnh dường như mất hết kiên nhẫn, nhưng cô vẫn phải nhịn xuống nói: "Tôi là Tiểu Sảnh đây, cậu rảnh không chúng ta gặp nhau chút đi."

Dương Nhất Hằng bên này đang đắc chí, cậu ta vừa lật tài liệu môi vừa nhếch lên một cái, đáp lại: "À thì ra là Sảnh tiểu thư, không biết tiểu thư muốn gặp tôi để giới thiệu quý bà hay là gặp tôi để bàn chuyện tình cảm."

Tính của Tiểu Sảnh rất thẳng thắn, cô trực tiếp không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề luôn: "Tôi muốn gặp cậu về sự hợp tác công việc của hai công ty chúng ta"

Dương Nhất Hằng cũng rất thẳng thắn đáp lại cô: "Tôi nhớ đó là chuyện giữa bố cô và tôi và nếu cô gặp tôi để nói chuyện này thì xin lỗi tôi không có gì để nói, có gì thắc mắc thì hãy hỏi bố cô."

Tiểu Sảnh cũng không vừa, cô vẫn kiên quyết nói: "Tôi và anh sẽ thương lượng lại, chiều nay ở quán cafe chúng ta lần đầu gặp nhau, đúng 2 giờ 30 phút không gặp không vê."

Nói xong cô dập máy luôn bởi sợ cậu ta sẽ thật sự từ chối mình.

Mặc dù anh trai suốt từ sáng đến giờ cứ gặng hỏi cô về thông tin của cậu ta nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng.

Chiều cô đang định rời đi thì mẹ cô gọi lại: "Đi đâu đó, ở khách sạn lát còn dọn đồ về, mấy hôm nay mấy tên phóng viên không săn được tin nên chán bỏ về rồi, chúng ta cũng nên về thôi, ở đây mấy hôm mẹ cũng cảm thấy ngột ngạt."

Tiểu Sảnh nhìn một lượt rồi nói: "Con đi có chuyện quan trọng bây giờ, mẹ dọn giúp con luôn nhé."

Sau đó cô xoay người rời đi, hôm nay cô đặc biệt make up đậm một chút, đúng 2 giờ 30 phút cô có mặt ở quán, nhưng cô biết với tính cách của Dương Nhất Hằng thì hắn ta sẽ không đến đúng giờ như vậy nên cô vẫn chưa vội gọi nước mà ngồi yên lặng quan sát.

Nhưng cô không biết lúc này Dương Nhất Hằng cũng đã đến nhưng cậu ta không vào quán mà cô đã hẹn mà cậu ta lại đi vào quán bên cạnh lặng lẽ quan sát cô.

Để anh xem cô gái kiêu ngạo này có bao nhiêu kiên nhẫn để chờ đợi, anh cá cùng lắm là 1 tiếng.

Nhưng không có vẻ như anh đã nhầm, đồng hồ lúc này đã chỉ đến 4 giờ 30 rồi nhưng cô vẫn yên lặng chờ đợi, dường như lần này cô rất quyết tâm.

Tiểu Sảnh lúc này ở quán nước bên cạnh đã gọi đến cốc nước thứ 2 nhưng vẫn không thấy cái bóng của cậu ta đâu, Tiểu Sảnh cũng bắt đầu mất hết kiên nhẫn, cô liếc nhìn đồng hồ hẹn cậu ta 2 giờ 30 mà bây giờ đã là 6 giờ 30 rôi cậu ta vẫn chưa đến.

Chưa bao giờ cô phải chịu ấm ức đến như vậy, cô thâm nghĩ hay là cậu ta không nghe rõ địa chỉ cô nói, lấy điện thoại ra tính muốn gọi cho cậu ta nhưng xui cho cô điện thoại cô hết pin.

Cô đành bất lực đợi tiếp, lại hai tiếng nữa trôi qua đã đồng hồ đã điểm gần 9 giờ rồi, nước cô cũng gọi đến cốc thứ n rồi nhưng Dương Nhất Hằng ở đâu thì cô không biết, cô không hề biết rằng cậu ta đang ngồi ở quán bên cạnh thưởng trà đọc sách.

Nhìn thấy khách trong quán lần lượt về hết, còn mỗi mình cô trong quán, chưa bao giờ cô cảm thấy ấm ức như bây giờ, rất may nhân viên ở đây vô cùng thân thiện không hề tỏ ra khó chịu khi cô ngồi lâu như vậy.

Từ bé đến bây giờ chưa ai dám bắt nạt cô như tên nhãi Dương Nhất Hằng, nghĩ đến cô lại tủi thân vô cùng, mắt cô ửng đỏ lên, nhưng sau đó cô cố chấn chỉnh lại tâm trạng, cô tự nhủ đối phó với loại sói như cậu ta thì cô phải giữ một cái đầu thật tỉnh táo.

Đồng hồ sắp điểm đến 10 giờ mà 11 giờ quán đã đóng cửa cô bắt đầu cảm thấy có lẽ sự chờ đợi cả buổi chiều ngày hôm nay coi như công cốc rồi, bỗng tiếng cửa mở ra cô lập tức ngẩng lên trong lòng cô mừng thâm 1 tiếng là tên nhãi Dương Nhất Hằng.

Cậu ta bước vào nở một nụ cười vô cùng đẹp trai, trực tiếp đi thẳng đến bàn cô, cậu ta vừa cười vừa nói: "Xin lỗi Sảnh tiểu thư, hôm nay công việc tôi có chút bận nên giờ mới qua được, mong cô thông cảm, tôi chỉ không ngờ là người kiêu ngạo như tiểu thư đây lại có thể kiên trì chờ đợi tôi lâu đến như vậy, thật là khiến người khác phải mở mang tâm mắt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.