Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 12




Cô quyết định tiến vào trong chào hỏi mang theo tâm trạng lo sợ, có khi nào anh ta đang để sẵn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn cho cô rồi không. Nở nụ cười thân thiện, cô gõ 3 tiếng cộc, cộc, cộc người đàn ông vận bộ vest đen đang cắm cúi nhìn vào màn hình máy tính ngẩng đầu lên nhìn cô, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ trông rất xinh đẹp, quyến rũ. Biểu cảm trên mặt cô cứng đờ lại, những lời định nói ra bị ứ nghẹn lại, trong lòng dâng lên loại cảm xúc chua chát, cô vậy mà không ngờ tới việc anh là giám đốc tập đoàn S, cũng đúng thôi anh tài giỏi như vậy có được địa vị như ngày hôm nay là lẽ thường tình.

Cô định bỏ chạy, thì A Bình đằng sau đã chặn cô lại, anh ta không nhận ra biểu cảm bất thường trên gương mặt cô, còn nhiệt tình hỏi:"Cô Hứa, cô đã chào hỏi tổng giám đốc chưa?” Cô trả lời lắp bắp:“Tôi...tôi, giờ tôi có việc gấp, tôi phải về”.

Chợt giọng nói của người phụ nữ vang lên mang theo ý mỉa mai:"Cô là thư kí mới vào làm,

hình như chưa ai dạy cô về phép tắc lễ nghi nhỉ, nhìn thấy giám đốc không chào hỏi còn

giương mắt lên nhìn còn tính bỏ chạy

Kiều Tâm quay đầu lại, trên mặt là nụ cười đã được tôi luyện nhiều năm đáp lại:“Chào tổng giám đốc, tôi là thư kí mới vào, có gì mong anh chỉ bảo thêm”.

Trần Lăng Dực gương mặt không có biểu cảm gì lãnh đạm nói:" Tôi không thể chỉ bảo một người ngay cả tên tôi còn không biết”.

AFI

Kiều Tầm nắm chặt tay, là anh cố ý làm khó cô, cô mím chặt môi nhìn anh, cố nói ra mấy

VietWriter

chữ:"Xin lỗi Trần Tổng, tôi là Hứa Kiều Tâm, sau này mong anh giúp đỡ rồi sau đó bỏ chạy một mạch ra ngoài.

Người phụ nữ nãy giờ bên cạnh Trần Lăng Dực bĩu môi:“Lăng Dực sao tiêu chuẩn thư kí của

anh cành ngày càng thấp vậy, sao có thể thuê một người thiếu chuyên môn như cô ta vậy

chứ, nhìn cứ như sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường vậy đó. Chi bằng anh cho cô ta...” tại

chưa kịp nói hết câu Trần Lăng Dực tức giận cắt lời:“Đủ rồi, từ khi nào cô có cái quyền phán

>

xét nhân viên của tôi vậy” rồi sau đó cầm áo đứng lên bước ra ngoài, cô ta vẫn không biết

mình đã chọc giận Trần Lăng Dực ở chỗ nào, lúc trước chẳng phải vẫn còn bình thường sao.

Kiều Tâm lúc này tâm trạng hỗn loạn, cô thẫn thờ đi bộ dọc theo con đường, ông trời đúng là rất thích trêu người người khác, cô càng muốn tránh anh thì anh lại càng xuất hiện trước

mặt cô, có lẽ ngày mai cô sẽ không đến đó làm nữa, cô đã quyết định cả đời này không

muốn dính líu gì đến anh nữa cả. Một chiếc BWM màu đen lặng lẽ đi theo sau cô nãy giờ, anh nhìn chăm chăm vào hình dáng bé nhỏ trước mặt, rất gần. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn

mong ước vô số lần được ôm dáng người nhỏ bé ấy vào trong lòng mà vuốt ve, vỗ về. Tại sao

cô lại rời bỏ anh, tại sao lại không nói được lời nào lại bỏ đi, giờ cô trở lại nhưng lại trốn

tránh anh, như vậy chả phải là thách thức anh sao. Được rồi, cô đã muốn vậy thì anh sẽ thành toàn cho cô. Anh lôi điện thoại ra, bấm một dãy số như đã tạc vào đầu mình, ẩn gọi,

chưa để đầu dây bên kia nói anh đã lên tiếng:“Hứa Kiều Tâm, cô đừng có nghĩ đến việc nghỉ

việc, cô biết nếu cô tự ý nghỉ thì tiền đền bù hợp đồng có bán cả nhà cô đi cũng không đền

nổi đâu” rồi tắt máy, anh đạp chân ga cho xe chạy thẳng luôn.

Kiều Tâm sau khi nhận được cuộc điện thoại đó vẫn chưa định thần lại được, cô không tin vào tai mình vừa rồi là Trần Lăng Dực gọi điện đến uy hiếp cô. Đáng lẽ ra ngay từ đầu cô không nên vào đây, cô phải cảm thấy nghi ngờ ngay từ đầu rồi mới phải. Hóa ra cô đã bị anh lừa vào từ đầu, là anh không muốn buông tha cho cô.

Cô nhớ lại Trần Lăng Dực của ngày xưa, rất thù dai, ai mà gây tổn hại cho anh 1 thì anh sẽ trả cho người đó gấp 10 lần. Hồi đó sau khi bị Trần Lăng Dực trả lời một cách phũ phàng, cô

chỉ biết ôm một cục tức quay về lớp học. Trong lòng thầm nghĩ thì ra cậu ta coi thường học

sinh lớp thường như vậy. Được rồi, vậy chị đây sẽ học thật giỏi để cùng đẳng cấp với cậu, để

xem lúc đó cậu còn tự cao được nữa không. Nhưng sự kiên trì đó không kéo dài được quá

một tiết, thực sự là cô không hiểu những gì thầy giáo viết trên bảng, những con số bằng nhằng đến phát sợ. “Haizzz Qủa Qủa ngồi cạnh cô cũng bị tiếng thở dài của cô dọa cho phát sợ, liền lân la đến hỏi thăm:"Sao vậy Tiểu Tâm, từ lúc ra chơi vào đến giờ cứ thở dài

hoài vậy.” “Mình đang buồn phiền, nam thần của mình lại cho mình ăn trái đắng” “Nam thần cậu nói ở đây là Trần Lăng Dực đó hả”.

“Đúng rồi, sao cậu biết, chả nhẽ chuyện mình crush Trần Lăng Dực ai cũng biết rồi hả?”

“Bây giờ cậu nói mình mới biết là cậu crush Trần Lăng Dực, còn cậu ta là nam thần thì cả

trường ai cũng biết.” “Hic vậy mình không có cơ hội thật ư?” “Cũng không phải không có, sau nhiều năm đọc ngôn tình, thì mình đúc kết ra một điều loại

học bá như Trần Lăng Dực thì mặt cậu phải cực kì dày đeo bám cậu ta, chai sạn với mọi lời

nói của cậu ta thì may ra mới có cơ hội...”

Kiều Tâm cướp lời:“Làm bạn gái”. Qủa Qủa phất tay:“Đương nhiên không, có cơ hội làm bạn thôi, khi đã thành bàn bè tức là đã tiến gần cậu ta hơn một bước. Cậu thấy đấy, mọt sách như cậu ta rất hiếm bạn huống chi là bạn nữ, cậu mà đạt được vị trí đó coi như cũng thành công chút đỉnh”. Nghe Qủa Qủa nói cũng có lý, cô tiếp lời:“Vậy giờ mình làm là phải làm gì?” Qủa Qua“Đầu tiên tấn công vào dạ dày cho mình”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.