Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 116




Khách sạn XXX, lúc này Tiểu Sảnh đang đi đi lại lại trong phòng, cô gần như phát điên, cô sắp không chịu nổi nữa, hai ngày qua cô không được ra ngoài một chút nào cả, cô bắt đầu phụng phịu than thở với bố mẹ: “Bố, mẹ con phải ở trong này đến bao giờ nữa, bao giờ thì mới được về nhà đây, ở trong này chán lắm rồi”

Mẹ cô đáp lời: “Con ngoan ngoãn một chút đi, bây giờ mà về nhà thì phóng viên sẽ vây kín lấy con đó, biết chưa, chịu khó ở trong này mấy hôm, đợi tình hình lắng xuống thì chúng ta sẽ ra ngoài”.

Tiểu Sảnh nghe vậy thì có vẻ không bằng lòng, cô hậm hực đáp lại: “Đợi tình hình lắng xuống thì biết đến khi nào, con thật sự chán lắm rồi, mới có hai ngày mà người con đã ì ạch hết cả lên rồi, hơn nữa lại còn không được chơi điện thoại, Kiều Tâm gọi cho con bao nhiêu cuộc mà con vẫn chưa liên lạc được lại đây này, ở thêm mấy ngày nữa chắc con không sống nổi mất”.

Lúc này anh trai của Tiểu Sảnh cũng không nhịn được mà lên tiếng, anh ta cau mày lại: “Em đừng có làm loạn nữa, đâu ai muốn cái tình huống này xảy ra đâu, nếu đã không giúp được gì thì làm ơn ngồi yên một chỗ đi, đừng để người khác phải đau đầu nữa”.

Tiểu Sảnh nghe anh trai mình nói vậy thì càng giận giữ hơn, nhưng cũng không làm gì được đành phải ngoan ngoãn nằm trong phòng, cũng may ở khách sạn có mấy quyển sách để cô giết thời gian, ba cô và anh cô thì đang ngồi ghế, ai cũng bày ra bộ dạng đầy âu lo, anh trai cô lên tiếng trước: “Mẹ kiếp mấy tên nhà báo khốn khiếp, dám đưa tin công ty sắp phá sản, tình hình hiện tại phải tính như nào hả bố, mấy này nay mấy tên phóng viên cứ săn lùng con suốt, ngay cả công việc ở sân bay con cũng phải xin nghỉ mấy ngày” Bố Tiểu Sảnh im lặng một lúc, hai tay ông đan chặt vào nhau, mấy hôm nay vì suy nghĩ nhiều mà tóc dường như đã bạc đi mấy phần, mãi sau ông đã đáp lại: “Ngay từ đầu tôi bảo anh bỏ công việc đấy đi về công ty làm thì anh không chịu, giờ thì kêu cái gì.”

Anh Tiểu Sảnh cười nhẹ một tiếng sau đó đáp lại ba mình: “Chẳng phải bố bảo con cứ làm việc mình thích đến năm 30 tuổi rồi về cũng không muộn sao, mà bây giờ

VietWriter

muốn quay về thì cũng đâu còn công ty mà quay về nữa” Bố Tiểu Sảnh tay ông rút ra một điếu thuốc lá, do dự một hồi nhưng vẫn chưa hút, ông đáp lại: “Mày nghĩ tao sẽ để cơ ngơi cả đời của mình lụi tàn dễ dàng vậy sao, cái gì cũng có cách giải quyết chỉ cần mình tình tỉnh táo. Mà tạo nghĩ mày cũng dần bỏ cái công việc gì đó ở sân bay đi quay về giúp tạo phụ trách công ty dần đi là vừa.”

Tiểu Sảnh nghe thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, tiến lại gần bố nói: “Vậy là có hướng giải quyết hả bố, làm căn cứ tưởng sắp phải bán đống siêu xe yêu thích của

mình rồi chứ?

Nghe Tiểu Sảnh nói vậy ông nhìn cô cười dịu dàng, sau đó quyết định cất điếu thuốc lá vào trong bao, khác hẳn giọng điệu mày tao khi nói chuyện với anh cô, mà khi nói chuyện với cô ông rất dịu dàng: “Sao bố có thể để con chịu thiệt được cơ chứ, siêu xe vẫn là của con nhưng trong thời gian nhạy cảm này đừng sử dụng quá nhiều, mất công báo chí nhìn thấy lại đưa những tin không ra gì”. Nghe tin không phải bán siêu xe thì cô mừng lắm, cô tiến đến ôm lấy ông một cái âu yếm: “Con biết rồi với lại cũng có được ra ngoài đâu mà đi, chỉ cần không phải bán nó là con đã mừng lắm rồi.”

Anh cô nhìn thấy cảnh tượng này thì lắc đầu một cái, trong đầu thầm nghĩ nếu ông bố của mình mà cũng như vậy với mình chắc tay anh nổi hết da gà mất, ông lại quay sang nói với anh: “Mày chuẩn bị đi sáng mai chúng ta sẽ đi đàm phán luôn”

Anh hơi hoảng, cái gì mà nhanh giữ vậy, cái gì mà đàm phán cơ chứ, anh đã bao giờ tiếp xúc với việc của công ty đầu, trước đây dù anh có học chuyên ngành nhưng đó chỉ là lý thuyết còn chưa có thực tập mà ông bố trời đánh của anh bắt anh phải thực hành luôn trong chiều nay, còn bắt anh chuẩn bị, anh thì biết chuẩn bị cái gì cơ chứ. Nhưng là một thằng đàn ông sao anh có thể than thở như vậy nên miệng đành phải đáp vâng một cái lấy lệ với ông.

Dường như ông cũng hiểu được nỗi lòng của anh, ông nói: “Chỉ là cuộc gặp mặt đàm phán thông thường, con không cần căng thẳng, cứ ngồi bên cạnh quan sát là được rồi”

Nói xong ông lại rơi vào trạng thái trầm tư, bởi cuộc gặp mặt sáng mai chính là chìa khóa, là cái phao cứu sinh của công ty, nhưng tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm ông cũng không dám chắc. Nếu cuộc đàm phán không thuận lợi thì e rằng những gì mà nhà báo viết có khi sẽ trở thành sự thật, sự nghiệp ông gây dựng cả đời

coi như đặt dấu chấm hết.

Trần Lăng Dực và Kiều Tâm lúc này vẫn đang chìm đắm trong thế giới tình yêu của hai người, cô thì dựa đầu vào anh cảm nhận hương thơm nam tính của anh thoát ra,

anh thì thi thoảng không nhịn được mà hôn cô một cái vào trán, có lúc vào má, có lúc thì vào môi. Anh thủ thỉ hỏi cô: “Kiều Tâm này”

Cô vui vẻ đáp lại anh: “Vâng, em đấy”. Anh bỗng gì cô vào lòng chặt hơn, anh nói: “Anh vẫn chưa tin đây là sự thật, vẫn có cảm giác gì đó rất mơ hồ, kiểu nó xảy đến quá nhanh,..” đang muốn nói tiếp thì hành động của Kiều Tâm khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Kiều Tâm rướn người lên cũng giống như anh hôn lần lượt lên má, lên môi, lên trán, lên cả đôi mắt sâu thẳm của anh chưa, cô đáp lại: “Như vậy đã đủ chân thực chưa, đã đủ khiến anh tin đây không phải là giấc mơ chưa?” Trần Lăng Dực vẫn ngây ngốc một lúc, khiến cô không khỏi bật cười, lát sau anh

mới nói tiếp: “Kiều Tâm lát anh đưa em về nhà anh nhé”

Kiều Tâm nghe vậy thì tâm trạng cô có chút trùng xuống, không phải là cô không muốn nhưng đối mặt với mẹ anh thì cô vẫn chưa có sẵn sàng, cô đáp lại: “Như vậy có nhanh quá không, em... em cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng”

Trần Lăng Dực liền vỗ vai trấn an cô, anh nói: “Em không phải lo đầu, mẹ anh cũng rất quý em, không có gì là nhanh cả, ngay ngày mai anh muốn đi đăng kí kết hôn luôn là không ngay lúc này ngay bây giờ luôn”.

Nhìn vẻ mặt háo hức của anh trông như đứa trẻ con vậy, đầu còn là tổng tài bá đạo mà mọi người khiếp sợ nữa ở trước mặt cô anh cứ vô tư bày ra bộ mặt thật nhất của mình, cô cười đáp lại anh: “Nhanh vậy anh không sợ sẽ hối hận sao? Trần Lăng Dực nhìn cô, anh nắm lấy tay cô anh nói: “Nhìn thẳng vào mắt anh đi, anh đợi em suốt gần ấy năm đến hôm nay mới được hái quả ngọt, em nghĩ xem anh có hối hận không, giờ anh đang rất vui vì sự kiên trì của mình cuối cùng cũng đã được em đền đáp”.

Kiều Tâm cũng rất vui, cái cảm giác hạnh phúc này lâu lắm rồi nó mới xuất hiện trong lòng cô, cảm giác vô cùng ngọt ngào này như khiến trái tim già cỗi cằn thiếu sức sống như được sống lại, cô cảm thấy mình trẻ hơn, cứ như đang sống lại tuổi 17 vậy, cô đáp lại anh: “Em tin mà, vậy lát nữa em theo anh về nhà còn chuyện kết hôn cứ từ từ rồi nghĩ, không phải vội”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.