Lúc này trên xe của Trần Lăng Dực, anh đang phóng với tốc độ khá cao, nhưng cũng không cao như lần trước, cô vẫn chịu đựng được, không cảm thấy bị chóng mặt nhưng cô vẫn nhắc nhở anh đi chậm lại. Cứ tưởng cô sẽ bỏ ngoài tại lời nói của cô nhưng không lần này anh lại nghe lời cô, anh giảm tốc độ xuống, trên đoạn đường đó hai người không hề nói với nhau một câu nào, hai người dừng lại xe lại ở một công viên, cô thắc mắc sao anh lại chở cô đến đây. Lúc này anh mới mở miệng hỏi cô: “Em còn nhớ chỗ này không?”
Cô nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, làm sao cô có thể quên được, đây chẳng phải là nơi mà hai đứa đi hẹn hò lần đầu tiên với nhau sao. Lúc đó công viên này mới được xây dựng nên không được khang trang sầm uất như bây giờ, nhanh thật đó thời gian trôi nhanh tựa cái chớp mắt, chớp một cái hôm nay hai người quay lại đây cả hai đã đều đi hết một phần ba cuộc đời, cô đáp lại: “Nhớ chứ công viên to như này làm sao tôi có thể quên được.”
Anh quay sang nhìn cô, anh kéo cô đi đến hồ Hạc, cô cũng nhớ đây là nơi mà hai người đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn của tuổi học trò ngây thơ, trong sáng
mà thuần khiết, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ dư vị của nụ hôn đó, anh cất giọng lên. tiếng: “Tôi không hỏi em có nhớ cái công viên này không, cái tôi muốn hỏi là kỉ..” anh định nói gì đó nhưng lại dừng lại xong sau đó lại nói tiếp: “Mà thôi chắc em không nhớ đâu, chỉ mình tôi ngu ngốc nhớ mà thôi.”
Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng nhói lên một cái, mấy ngày qua cô đã chịu đựng đủ rồi, không được nhìn thấy anh cô sắp phát điên mất, chuyện đã đến nước này thì cô sẽ buông bỏ tất cả, đến đâu thì đến, dì cô nói đúng cuộc đời cô còn dài cô cần phải hạnh phúc, còn cái quá khứ chết tiệt gì đó cô sẽ mặc kệ, cô không quan tâm chúng nữa, cô quyết định rồi, cô sẽ là người đập tan cái bức tường trong suốt tưởng chừng mỏng manh giữa hai người, cô nói gần như là hét lên với anh: “Em nhớ, em nhớ chứ, em nhớ hết tất cả, những kỉ niệm của chúng ta em không quên một cái nào hết và em... em cũng nhớ anh nữa.”
Trần Lăng Dực nghe vậy thì mắt anh giật giật mấy cái, kiểu như không tin vào mắt vào tai mình nữa, anh tự tát cho mình một cái vào má, sau đó là hai, ba cái nữa, cô
+
f
VietWriter
.
1
vội cầm tay anh lại, anh làm như vậy cô xót lắm, cô nói:
“Anh đừng tát mình nữa, anh không nằm mơ đầu, tất cả những gì em nói đều là sự
thật, nếu thích thì em sẽ nói lại lần nữa cho anh nghe”.
Anh cầm tay cô, mặt anh đỏ hết cả lên hình như anh sắp khóc, anh nói: “Em nói lại đi, anh không nghe rõ, em nói lại cho anh nghe đi, để anh tin đây là sự thật” Lúc đầu cô nói thì trôi chảy, nhưng khi anh yêu cầu cô nói lại thì cô lại có chút
ngượng ngùng, cô nhỏ nhẹ đáp lại:
“Em... em nói là, em thua rồi, em thua anh trong cuộc cá cược đó, đáng ra em nên nói những lời này sớm hơn, nhưng bây giờ em mới có dũng khí để nói. Mấy ngày hôm nay, không nhìn thấy anh, trái tim của em nó không chịu được, nó cứ đập thổn thức về anh.”
Trần Lăng Dực nghe xong câu nói đó của cô thì không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng, anh ôm cô rất chặt khiến cô có chút không thở được, anh thì thầm vào tai cô
nói:
“Em biết không những gì hôm nay em nói kể cả khi ở trong mơ anh cũng không dám nghĩ đến, hôm nay nghe em nói vậy, anh không tin vào tai mình nữa, anh cứ ngỡ mình đang trong giấc mơ, mà nếu nó là giấc mơ thật thì anh cũng không muốn thoát ra nữa, anh muốn mãi mãi ở trong này”.
Cô vội lườm yêu anh một cái, cô đánh vào lưng anh mấy cái, cô nói tiếp: “Anh không được nghĩ như vậy, nếu quả thật có giấc mơ đó thì em cũng muốn mãi mãi ở trong đó.” Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, ôm chán rồi thì anh dần lần mò đến môi cô, mười năm trước thì hai người cũng ở đây trao cho nhau nụ hôn còn bỡ ngỡ, mười năm sau thì hai người cũng ở đây trao cho nụ hôn nhưng mà là nụ hôn của người trưởng thành. Nụ hôn của anh không còn bỡ ngỡ bập bẹ như trước mà rất thành thục khiến cô chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi thôi.
Hai người cứ thế hôn nhau một lúc, mặc kệ mọi người đi qua có nhìn ngó bàn tán thế nào, thì hai người vẫn cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Đến khi cô
không thở được nữa thì anh mới buông tha cho cô, hai người tìm một cái ghế đá gần
đó rồi tiếp tục chìm đắm trong thế giới tình yêu của hai người.
Đang ngồi thì tự dưng cô chợt nhớ ra chuyện không hay xảy ra với nhà Tiểu Cảnh, lúc này tâm trạng cô lại trùng xuống một chút, cô có chút thở dài, thấy vậy anh chột dạ hỏi cô: “Sao vậy đừng nói với anh là em lại đầu chán anh rồi đấy nhé”.
Kiều Tâm đấm yêu anh một cái rồi nói: "Anh điên vừa thôi, anh thích em như thế lắm hả, em đang lo lắng chuyện nhà Tiểu Cảnh, sáng nay khi đọc được tin đấy em đã rất sốc, một công ty đang yên đang lành sao đùng một phát lại đứng bên bờ vực phá sản được cơ chứ?”
Thực ra anh cũng đã đoán được lờ mờ chuyện cô lo lắng, anh đáp lại cô: “Em nên nhớ không có chuyện gì là tự dưng cả, cái gì cũng có nguyên do của nó chả qua cái chúng ta nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi, phải là người trong cuộc mới biết được đó là kết cục chứ không phải tự dưng”.
Kiều Tâm sau khi nghe Trần Lăng Dực nói xong thì cô bày ra bộ mặt còn khó hiểu hơn lúc chưa hỏi, cô hỏi anh tiếp: “Vậy anh nói xem, liệu công ty của Tiểu Sảnh còn
cứu vãn được nữa không?”. Trần Lăng Dực nghĩ mấy giây rồi mới đáp lại cô, anh nói: “Nếu đã để truyền thông đưa tin như vậy thì đã là đường cùng rồi, nhưng không phải là không có cách, chỉ cần tìm một nhà đầu tư sẵn sàng đứng ra giúp đỡ thì khả năng công ty trở mình phát triển trở lại là 25%”.
Kiều Tâm nghe vậy thì cau mày lại, cô nói: “Chỉ có 25% thôi ư, vậy thì có nhà đầu tư nào dám đứng ra đây, như vậy quá mạo hiểm”.
Trần Lăng Dực đưa ánh mắt ra xa nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn cô, anh đáp lại: “Đúng vậy, tình hình của công ty nhà Tiểu Sảnh lúc này chả khác gì ngàn cân treo sợi tóc cả, chỉ có ai thích mạo hiểm thì mới dám đầu tư vào thôi, 25% đối với người trong
kinh doanh thì đó cũng không phải là quá nhỏ, một là mất, hai là được.”
Kiều Tâm tâm trạng đang cực kì lo lắng nghe anh nói vậy thì không khỏi bật cười một cái, nói như anh thì nói làm gì không biết, nhưng sau đó anh lại trấn an cô: “Em yên tâm đi, anh cũng sẽ giúp đỡ họ một phần, tuy không nhiều nhưng cũng góp phần cho họ có niềm tin để vực dậy được công ty”.
Anh nói vậy thì cô mừng thầm ở trong lòng, cô mong cho gia đình nhà Tiểu Sảnh sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa chuyện này, sẽ sớm vực dậy được công ty, cô cũng thầm trách mình, lúc trước nhà mình gặp khó khăn thì gia đình họ nhiệt tình giúp đỡ, còn bây giờ khi họ gặp khó khăn thì cô lại chẳng giúp được chuyện gì cả, bản thân cô trước mắt còn chưa lo xong thì sao lo chuyện nhà người khác, nghĩ đến đây cô không khỏi thở dài một tiếng.