Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 114




Kiều Tâm cũng biết mình sai nên cũng ngoan ngoãn ngồi nghe anh ta nói, cô chỉ đáp lại một câu: "Tôi biết rồi, tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa lại ngay”

A Bính không khỏi thở dài một tiếng, anh ta hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng anh ta buộc phải nhắc nhở để tách cô ra cái cảm xúc hỗn loạn đấy mà tập trung vào công việc.

Kiều Tâm cứ một lúc lại nhìn đồng hồ, 5 phút trôi qua mà cô cứ ngỡ như 30 phút vậy, càng mong chờ thời gian trôi nhanh thì nó sẽ càng chậm lại, cuối cùng thì cũng đến giờ tan làm, cô chẳng kịp thu dọn gì cả chỉ kịp cầm mỗi chiếc điện thoại rồi chạy luôn xuống tầng.

A Bính nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài ngao ngán, cô gái này việc gì cũng phải từ từ chứ ngay cả túi xách cũng không kịp mang theo. Thế là với tấm lòng của một người đồng nghiệp tốt bụng, anh ta quyết định sẽ dọn dẹp lại chỗ làm việc cho Kiều Tâm. Lúc anh ta đi đến chỗ làm việc của Kiều Tâm thì đập vào mắt anh ta chính là chiếc ví màu xanh pastel xinh xắn, anh khá ngạc nhiên vì chiếc ví này dường như là của một nhãn hiệu nổi tiếng và trông nó không có vẻ như là được mới mua, bên sườn ví còn có dấu hiệu của sự lâu năm. Cũng không hiểu sao cũng do tò mò một phần mà A Bình thuận tay mở chiếc ví đó ra xem và điều khiến anh ngạc nhiên hơn. đó chính là trong đó cô có để một bức ảnh nhà ba người. Và điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất đó chính là người đàn ông trong bức ảnh

chính là Hứa Huỳnh Giang người mà anh ta nghi ngờ có mối quan hệ với cô thì ra lại

chính là ba của cô, người bên cạnh thì có vẻ như chính là vợ ông ta, A Bình thầm nghĩ

tên Hứa Huỳnh Giang này ghê thật có vợ con xinh đẹp thế này nên giấu như giấu vàng. Anh ta tính lôi bức ảnh ra xem vì hình như có dòng chữ gì lờ mờ ở trong đó, nhưng chưa kịp lôi ra thì bên tai anh ta đã vang lên giọng nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Anh ta giật mình ngẩng đầu lên, Hứa Kiều Tâm đã quay lại từ lúc nào, đang nhìn anh ta chằm chằm, A Bính ngãi ngãi đầu đáp lại: “A, tôi thấy cô vội về quá nên có ý định sắp xếp lại giúp cô thôi”.

VietWriter

Kiều Tâm hung hăng bước đến giật lấy cái ví trên tay anh ta xuống, lạnh lùng đáp: “Anh có ý tốt như vậy thì tôi cảm ơn, nhưng lần sau đừng động vào đồ cá nhân của người khác khi chưa được sự cho phép và đừng tùy tiện mở nó ra”

Kiều Tâm đáp trả như vậy A Bình có chút ngại ngùng, hình như đây là lần đầu tiên

cô hung hăng với anh như vậy, Kiều Tâm và Trần Lăng Dực rất giống nhau giống ở chỗ khi tức giận thì anh đều rất sợ, anh ta cười đáp lại: “Tôi xin lỗi chỉ là tôi thấy cái túi xinh quá muốn mở ra xem nhãn hiệu để mua làm quà tặng vợ, chứ tôi không có ý

gì hết.”

Kiều Tâm không nói gì, thu dọn đồ đạc vào trong túi xách, cũng may cô chợt nhớ ra mình quên không mang theo ví nên chạy nên lấy, cô không chắc A Bình đã nhìn thấy bức ảnh đấy chưa, thấy rồi thì liệu có nhận ra ba cô không, bởi cô nghĩ vụ việc năm xưa của nhà cô chắc cũng rầm rộ như tình hình bây giờ của nhà Tiểu Sảnh.

Lúc Kiều Tâm rời đi rồi A Bình bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nếu quả thật Hứa Huỳnh Giang là ba của Kiều Tâm thì vụ tai nạn năm đó chả nhẽ cô ấy lại không biết gì sao, nhưng anh ta lại nghĩ lại chuyện này cũng có thể bởi Hứa Huỳnh Giang có thể bịt

miệng hết được truyền thông lúc đó còn việc che dấu cô con gái bé nhỏ thì cũng không có gì là khó cả. Nếu Trần Lăng Dực mà biết được Hứa Kiều Tâm chính là con gái của kẻ đã giết cha mình thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây, với lại có vẻ như hai người này hiện tại lại đang có tình ý với nhau nữa. Anh ta nghĩ lại tội cho Trần tổng mãi mới động lòng với phụ nữ mà lại yêu ngay phải con gái của kẻ đã gây tai nạn cho bố của mình.

Kiều Tâm vội bắt xe đến nhà của Tiểu Sảnh nhưng cửa đóng hết hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên đang đứng vây quanh, thấy cô dừng lại trước cửa nhà Tiểu Sảnh phóng viên vội vàng lao đến nhao nhao hỏi: “Cô có quan hệ gì với gia đình này vậy, cô

có phải người quen của gia đình họ không? Cô có biết họ đi đâu không?”

Cô nghĩ tình hình như vậy thì chắc Tiểu Cảnh sẽ không ở nhà đâu, mà nếu có thì cô

cũng không thể nào mà đi vào được mà có vẻ như nhóm phóng viên sẽ quyết tâm

ngồi ở đây cho đến khi có ai đó trong nhà đứng ra nhận phỏng vấn. Cô liền bảo tài xế

rời đi, gọi lại cho Tiểu Sảnh nhưng máy vẫn thuê bao không được, bất lực cô đành

nhắn tin cho Tiểu Sảnh Nhận được tin nhắn này, gọi điện ngay cho mình nhé, mình chỉ cần biết cậu bình an là ổn rồi”

Gửi tin nhắn rồi nhưng Kiều Tâm cũng không yên tâm được hơn là mấy, chỉ khi nhìn thấy Tiểu Cảnh người trần mắt thịt trước mặt mình thì cô mới yên tâm được. Cũng không biết đi đâu nên cô bảo tài xế đi dạo vòng vòng cho cô hóng gió bỗng một chiếc xe đằng say chạy vụt lên chặn đầu xe taxi của cô, bác tài thầm chửi mẹ, các

người không muốn sống nữa hay sao cô cũng giật mình, nhưng nhìn biển số có chút quen quen rồi nhìn người bước ra khỏi xe thì không phải là quen quen nữa mà là quen. thật, người bước ra chính là anh Trần Lang Dực.

Bác tài nhìn thấy Trần Lăng Dực thì có chút sợ, miệng lẩm bẩm nói: “Tên này định cướp giữa ban ngày sao?”

Kiều Tâm lấy ví ra rút một tờ tiền đưa cho bác rồi cười ngượng nói: “Không phải cướp đâu ạ, đấy là bạn cháu, hết bao nhiêu tiền cháu gửi ?”

Nghe cô nói vậy thì bác tài phở phào nhẹ nhõm một cái, cầm tiền cô đưa rồi nói: “Đảng ra hơn nhưng bác chỉ lấy gần này thôi cũng được, cháu nhìn vậy mà sao có bạn trông giang hồ thế? Cô chỉ cười nhẹ rồi xuống xe, anh đã đứng đợi cô ở ngoài, hôm nay anh mặc bộ đồ

nhà toàn bộ là màu đen, đội mũ cũng màu đen luôn, chả biết mấy ngày rồi anh không cạo râu nên râu mọc dài nhìn qua anh trông cũng giống giang hồ thật.

Cô bước đến gần bên anh, cô nói: “Sao anh biết tôi ở đây mà lần sau anh đừng có cái kiểu chặn xe như vậy, tôi không sợ đâu nhưng đừng có mà dọa người khác”

Anh nhìn cô một lúc, anh không nói gì, cô lại tiếp tục nói: “Anh nói gì đi chứ, anh định để tôi độc thoại như này à? Sao anh cứ nhìn tôi làm gì?”

Trần Lăng Dực vẫn nhìn cô chằm chằm, xe taxi lúc nãy vẫn đứng đợi xe của Trần Lăng Dực đi thì mới đi được, mà bác tài cũng không dám bấm còi xe có lẽ là sợ cái nhìn của Trần Lăng Dực, cô bắt đầu khó chịu nói: “Anh không nói gì thì tôi đi đấy, tôi không rảnh để ở đây đóng kịch câm với anh đâu.”

Cô đang định xoay người rời đi thì Trần Lăng Dực vội vã nắm lấy tay cô rồi nhét cô vào xe, rồi nhấn ga phóng vút đi luôn để lại bác tài ở phía sau vẫn còn bàng hoàng, cũng may đoạn đường đó ít người qua lại nếu không thì đã bị tắc đường một đoạn rồi. Bác tài thầm lắc đầu cảm thán, giới trẻ hiện nay đều có những hành động bất thường như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.