Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 113




Đổi tên xong rồi nhưng cô cũng không dám ẩn gọi, cô cứ nhìn đi nhìn lại dãy số quen thuộc đó, quen thuộc đến nỗi như tạc vào trong đầu cô vậy, ngón tay cô cứ đưa lên rồi hạ xuống trần chừ mãi không thôi, bỗng có tiếng động ngoài cửa sổ khiến cô giật mình, ngón tay không để ý đã chạm vào nút gọi từ lúc nào, cô hốt hoảng muốn tắt đi vì cô chưa sẵn sàng, nhưng chưa kịp tắt thì đầu dây bên kia đã bắt máy, vẫn là giọng nói trầm ấm đó, anh chậm rãi nói: “Có chuyện gì”.

Cô thoáng có chút thất vọng, cô cứ tưởng nếu cô gọi điện đến anh sẽ vui lắm, nhưng có vẻ như cô đang ảo tưởng rồi, cô đáp lại: “Không có gì, tôi chỉ thắc mắc sao mấy ngày nay không thấy anh tới công ty thôi”. Trần Lăng Dực khẽ cười một tiếng, giọng anh có chút uể oải: “Sao, bây giờ lại thắc mắc xem tôi ở đâu à, trước giờ em đâu có vậy? Hay là nhớ tôi rồi” Kiều Tâm nghe anh nói vậy thì cứ như bị nói trúng tim đen của mình vậy, cô im lặng mấy giây mới đáp lại anh: “Không có gì, tôi dù sao cũng là thư kí của anh, hỏi thăm sếp cũng là chuyện bình thường, với lại công ty đang có nhiều văn kiện cần nhờ anh kí gấp”

Trần Lăng Dực đầu dây bên kia đang ngồi trước bàn làm việc, anh đang vùi đầu vào làm việc, anh đã làm thông suốt hai ngày chưa nghỉ ngơi, trong lúc anh làm việc anh cực kì ghét ai làm phiền, nhưng khi cô gọi đến anh lại lập tức nghe máy không chút do dự, anh đáp lại: “Những văn kiện đó mai cô đưa cho A Bình duyệt là được rồi, không cần phải phiền đến tôi đâu”.

Lòng cô bỗng trùng xuống, thì ra mà mình đang làm phiền đến anh, đúng rồi dù sao người ta cũng là giám đốc của một tập đoàn lớn, việc gì anh cũng sẽ lo liệu xong xuôi hết còn phải nhờ cô lo hộ sao, giọng cô muốn nghẹn lại nhưng sau đó cô lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Vậy tạm biệt anh, đáng ra tôi không nên gọi, đã làm phiền anh rồi”

Trần Lăng Dực nghe cô nói vậy thì có chút hốt hoảng hình như cô đang hiểu lầm ý của anh, anh vội vã muốn giải thích: “Không phải, ý tôi.” nhưng chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút tút thì ra cô đã tắt máy. Anh vò đầu mình khiển mái tóc anh rối tung hết lên, hai ngày nay anh lao đầu vào cô việc, tuy hợp

VietWriter

đồng quan trọng đã kí xong về hình thức còn cách thức thì vẫn còn phải làm dài dài

nữa. Công việc đã nhiều mà hôm trước Chu Noãn còn mời anh đi ăn nói cái gì mà

buổi cuối cùng sau này gặp lại nhau chắc chắn sẽ khó, anh ban đầu cũng chả quan. tâm dù định từ chối nhưng ai dè cô em đáo để bảo với anh là bắt được chị Kiều Tâm

trên đường đang trên đường tới nhà hàng. Mà cũng chả hiểu sao cứ việc gì mà liên quan đến Kiều Tâm là anh sẽ tin. Chứ bình thường mà ai nói gì là anh sẽ kiểu bán. tính bán nghi, nhưng khi đến nơi chẳng thấy Kiều Tâm đầu đúng là làm cho anh tức

muốn chết. Và có vẻ như cuộc hội thoại vừa rồi đã đẩy hai người đi xa hơn.

Sau khi cúp máy, đầu óc cô cứ thẫn thờ, thì ra cô đang làm phiền anh rồi, đáng lý ra

cô không nên gọi điện, đáng lý ra cô còn phải hiểu rõ chứ, anh đã âm thầm xa lánh coi rồi, từ việc anh không rep tin nhắn cố đáng ra từ lúc đó cô đã nên cảm thấy mình

phiền, ai mượn cô cứ ôm ấp hi vọng cứ phải để hiện thực đánh vào mặt thì cô mới

tỉnh ra được, hiện thực đó chính là anh đã bắt đầu chán ghét cô, nhưng anh thành

công rồi cô lại bắt đầu nhớ anh, nhớ đến không thể chịu được nữa, trái tim cô cứ như nổ tung ra vậy.

Vì hôm qua cô nghĩ nhiều quá mà mệt lả hết cả người cũng không ăn uống gì mà ngủ thiếp đi, nên sáng nay thức dậy cô chẳng có chút sức sống nào cả, cả thân xác cứ như đi mượn uể oải mệt mỏi vô cùng. Hôm nay cô cũng không háo hức như mọi hôm ra xem anh có đỗ xe ngoài cổng không nữa vì cô biết sẽ không có đâu, nhìn mấy tấm giấy note anh gắn lên cô chỉ muốn giật phăng đi rồi trong đầu thầm nghĩ làm cái quái gì mà tôi phải nghe lời anh cơ chứ nhưng cô lại không lỡ ném chúng nó đi. Đầu thì nghĩ một đằng những tay cô lại làm một nẻo, cô bắt đầu lấy mấy quả trứng ra rán ốp la, pha cho mình một ly sữa, bữa sáng cơ bản như vậy là xong, rồi sau đó vẫn trình tự như một con robot được lập trình sẵn cô bắt xe tới công ty. Nhưng hôm nay không khí của công ty không được bình yên như mọi ngày, mà mọi người cứ bàn tán xôn xao hết cả lên, cô cũng không hiểu chuyện gì chỉ cho rằng một minh tinh nào đó dính phải phốt gì thôi nên cũng không để tâm cho lắm, kiểu gì lên trên kia A Bình cũng cập nhật cho cô ngay ý mà.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô vừa lên đến nơi anh ta đã kéo cô lại hỏi chuyện: “Có phải có quen biết cái cô Sảnh tiểu thư gì đó không?”

Kiều Tâm không hiểu chuyện gì, gật đầu, cũng chả kịp nói gì anh ta đã nói tiếp: “Thể cô biết tin gì chưa, công ty nhà cô ta sắp phá sản rồi đấy”.

Kiều Tâm lườm A Bính một cái rồi đáp lại: “Phủi phui cái miệng của anh, không phải cái gì cũng có thể nói được đâu nhé, hôm trước cô ấy vừa nói với tôi là công ty vẫn

ổn mà”

A Bình lắc đầu cảm thán, nói tiếp: “Cô nương ơi, chuyện gì bậy được chứ tôi không bao giờ bậy chuyện này nhé, nói có sách mách có chứng, bảo đài đang đưa tin rầm rộ hết lên kia kìa, chỉ có mỗi cô là không biết thôi” Xong rồi anh ta giờ tờ báo lên như kiểu sắp đập vào mặt cô đến nơi. Cô cầm tờ báo lên đập vào mắt cô là dòng chữ to đúng không những vậy còn được đặt ngay ở trang nhất của tờ báo Tập đoàn XXX đang trên bờ vực phá sản cô không tin vào mắt mình nữa, xoa đi dụi lại mấy lần. không những thế còn kèm thêm hình ảnh bố của Tiểu Cảnh với gương mặt vô cùng uể oải mệt mỏi, nhìn bác như già hơn mấy tuổi so với lần trước cô gặp.

A Bính lại tiếp tục lải nhải bên tai cô, anh ta nói: “Đó thấy chưa, tôi có lừa cô đâu, cô đã tin chưa?

Tiểu Sảnh đập tờ báo lên người anh ta, khiến anh ta kêu á lên một tiếng, cũng không thèm trả lời anh ta, cô đi về chỗ làm việc của mình, trực tiếp ấn số điện thoại của Tiểu Sảnh rồi gọi nhưng có vẻ đầu dây bên kia không nghe máy, gọi được một hồi thì đầu dây báo thuê bao không liên lạc được luôn, cô có gọi cho cả anh của Tiểu Sảnh nhưng tất cả đều không thể liên lạc được. Cô vẫn không tin đó là sự thật, chả phải mấy hôm trước Tiểu Sảnh vẫn còn mời cô về công ty nhà cô ấy để làm việc, làm sao hôm nay đã xảy ra cơ sự này mà điều cô lo lắng nhất là cô không thể nào liên lạc được với Tiểu Sảnh. Cả ngày ngồi làm việc lòng cô cứ lửa đốt, bồn chồn không yên, hôm nay Trần Lăng Dực cũng không đến, tài liệu có được giao cho làm ngay cả chi tiết cơ bản nhất cũng bị sai khiến A Bình phải lên tiếng nhắc nhở cô: “Tôi biết cô lo lắng, nhưng đừng để cảm xúc của mình xen lẫn vào công việc, chuyện của mình đã không xong thì đừng đã vội lo cho người khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.