Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 108




Kiều Tâm nhìn anh chằm chằm rồi nói: "Trần Lăng Dực sao hôm nay mũi anh to thế, nom buồn cười quá đi mất, nhìn anh giống y sì nghệ sĩ hài tôi thấy trên tivi” Sau đó cô đưa tay ra bóp cái mũi của anh, sau đó sờ đến cái miệng rồi kéo dài cái miệng của anh ra trông rất buồn cười, anh nắm chặt tay cô không cho cô làm càn nữa, anh nói: “Đừng nghịch nữa, chưa được một lon đã say như thế này nếu uống hết chắc em đuổi đánh tôi mất”.

Kiều Tâm đang choáng váng nghe được câu được câu không, chỉ nghe được từ say xỉn, cô phản bác lại: “Anh nói tôi say á, tôi còn lâu mới say, vẫn còn uống được tiếp”

Trần Lăng Dực không thèm để ý đến lời cô nói, anh trực tiếp bế thốc cô lên, ném cô vào trong phòng ngủ, cô kêu a' lên một tiếng, vừa nãy còn đang trong trạng thái cười nay đã thấy cô khóc, nhìn cô khóc anh có chút hoảng hốt, anh hỏi: “Sao thế, đau chỗ

nào à.”

Cô mếu máo như đứa trẻ đáp lại: “Đau”. Anh xem xét người cô không có chỗ nào bầm tím, chảy máu không nhưng hoàn toàn không thấy, anh vội vã hỏi lại: “Đâu đau chỗ nào, nói tôi nghe” Cô chỉ vào cái mũi mình, nũng nịu nói: “Đau ở đây này” Da cô vốn dĩ rất trắng, lúc say rượu vào thì hai má đỏ ửng hết lên như quả cà chua vậy đó, cái mũi cô cũng vậy cũng hơi ửng đỏ, nhìn dễ thương thật chứ nhìn chỉ muốn cắn muốn véo cho mấy phát.

VietWriter

Nhìn gương mặt đáng yêu trước mặt mình anh không tự chủ được tiến tới cắn vào má cô một cái, cô đang trong cơn say, cứ thấy đau là cô đẩy anh ra thôi, nước mắt cô tiếp tục rơi, miệng mếu máo nói: “Làm đau người ta, thổi không thôi, còn làm đau

(D)

người ta.”

Chết tiệt, đó là tiếng chửi thề của Trần Lăng Dực, Hứa Kiều Tâm khi say đúng là dễ thương quá đáng, khiến cả cơ thể anh không ngừng ngứa ngáy, cả nội tâm anh đang ra sức chiến đấu, anh thì đang cố gắng kìm nén còn cô thì ra sức câu dẫn anh.

Kiều Tâm cả người dính sát vào Trần Lăng Dực, miệng vẫn không ngừng kêu đau, anh có chút áy náy vì lúc này hình như cắn cô hơi mạnh thì phải, ai mượn cô đáng yêu quá làm chi, anh dơ tay nên xoa nhẹ bên má vừa bị anh cắn, dấu răng vẫn còn hiện rõ trên gương mặt, anh thổi nhẹ máy phát, nhẹ giọng hỏi cô: “Đỡ đau hơn

chưa?”

Sau hành động đó của anh thì cô cũng không còn khóc nữa, cô như con mèo nhỏ dụi dụi đầu vào người anh, ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh, cứ như thế cô ngủ lúc nào anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng bản thân mình đang ngồng hết sức có thể.

Lúc này anh mới để ý, cơ thể của cô gầy quá, lúc nãy khi bế cô vào phòng anh có cảm giác cô nhẹ tâng bế cô bằng một tay có khi còn được, nhìn xương quai xanh của cô hằn rõ, đây không phải xương quai xanh do tập luyện mà có, mà là do cô gầy quá. Ngày còn đi học, cô cũng được gọi là có một chút da thịt, nhưng anh thích cô như vậy, mập mập một chút thì ôm mới thích, còn cô luôn tỏ ra ghen tị với anh về mọi thứ trên cơ thể anh, cô cứ thắc mắc sao cái gì anh cũng đẹp hơn cô hết vậy, ngay cả xương quai xanh anh cũng hằn rõ hơn cô, còn cô thì phải gồng mãi mới có. Cô còn bảo anh là: “Hình như thượng đế đánh nhầm giới tính của cậu rồi thì phải, đáng nhẽ ra cậu nên làm con gái thì đúng hơn, ngũ quan mọi thứ cái gì cũng đẹp hơn tớ”.

Lúc đó anh cười lắc đầu, đáp lại: “Vậy tại sao cậu không nghĩ là thượng đế đánh nhằm giới tính của cậu?”.

Cô ban đầu ngồi ngẩn một lúc, sau đó một lúc sau mới được thông não, cô liền đánh anh mấy cái, nói: “Vậy chẳng khác nào cậu bảo tớ là con trai hả?”

Rồi cả hai lại cùng phá lên cười, những kí ức đó anh vẫn nhớ như in, như tạc vào trong trí óc của anh rồi vậy. Còn bây giờ nhìn cô gái nằm lọt thỏm trong lòng anh mà anh có chút chua xót không biết bao nhiêu năm qua cô lưu lạc bên nước ngoài đã phải chịu khổ như nào, anh hận cô tại sao không nói một tiếng nào với anh, sang bên đó thì cũng phải gọi thông báo cho anh biết một tiếng chứ, cô cứ im lặng như vậy, đến khi trở về cũng im lặng một cách thất thường. Đang mải suy nghĩ thì cô cựa quậy mình, miệng không ngừng lẩm bẩm kêu lạnh, thấy vậy anh ôm cô chặt hơn nhưng lại sợ cô đau nên chẳng dám ghì mạnh.

Được một lúc thì tay chân anh cũng tê mỏi hết, muốn đặt nằm xuống còn mình thì định ra ngoài dọn dẹp nốt đống hỗn lộn ở ngoài kia, nhưng vừa định muốn nhấc người dậy để đi, thì một cánh tay nào của cô kéo anh lại, nhất quyết bấu chặt vào

cánh tay anh không cho đi, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm kêu lạnh. Không còn cách nào khác anh đành ở lại với cô, lấy chăn đắp lên cho cô, anh cũng tiện tay ôm cô vào lòng. Đây cũng là điều mà anh thầm ấp ủ bao năm qua giờ thì cũng thành hiện thực,

lúc cô biến mất chả hiểu sao lúc đó anh luôn có niềm tin vào điều cô nhất định sẽ quay trở lại, cô nhất định sẽ vì anh mà quay trở lại vì anh. Và ông trời không phụ lòng anh, cuối cùng cũng khiến cô về bên anh, nghĩ vậy anh bất giác ôm cô chặt hơn một chút, hai người cứ thể ôm nhau ngủ tới sáng.

Sáng hôm sau thì vị trí của hai người không còn được như tối hôm qua nữa, tướng ngủ của cô khá là xấu còn của Trần Lăng Dực thì tối nằm như nào sáng dậy vẫn i như thể. Lúc anh mở mắt ra thì thấy chân cô thì gác lên người anh, còn đầu của cô thì tí nữa lộn xuống đất. Lúc anh mở mắt ra thấy cảnh tượng như vậy thì mém tí nữa thì xỉu, hóa ra lúc trước cô kể là tướng ngủ của cô rất xấu lúc đó anh chỉ nghĩ là cô hay đạp chăn các thứ nhưng bây giờ thì cô nghĩ lại rồi không chỉ xấu bình thường thôi. đâu mà là cực kì xấu. Anh bế cô trở về tư thế ban đầu, lấy chăn đắp cho cô nhưng chỉ được tầm phút thôi là cô lại đá bay chiếc chăn ra, anh kiên nhẫn đắp lại nhưng sau đó cô lại đạp bay ra, lần này anh mặc kệ, quyết tâm đi ra ngoài làm đồ ăn sáng.

Bước ra phòng khách, anh không khỏi cau mày lại, bia bắn tung tóe nằm lăn nóc mỗi chỗ một nơi. Anh biết ngay nếu hôm qua không dọn dẹp luôn thì kiểu gì sáng nay cả căn phòng cũng sẽ bị ám mùi bia nồng nặc, anh phải mở cửa sổ ra cho đỡ

mùi.

Trong phòng ngủ lúc này Kiều Tâm cũng bắt đầu tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, cảm giác lúc mở mắt là thấy đầu vẫn còn hơi choáng, cô không ngờ lon bia hôm qua tửu lượng lại mạnh như vậy, trí nhớ của cô chỉ tồn tại đến đoạn anh hất phăng long bia kia trên tay cô không cho cô uống tiếp, còn lại thì cô không nhớ gì cả. Và việc làm sao cô lết được vào đây thì còn là một ẩn số, chắc trong lúc mê man cố vẫn tìm. được đường lết về phòng ngủ. Nhưng giờ cô mới nhớ ra là hôm qua có cả Trần Lăng Dực ở cùng cô, vậy có lẽ nào chính anh ta đã bế cô vào phòng vậy liệu anh ấy cơ làm gì cô không. Cô hoảng hốt kiểm tra lại quần áo, cơ thể tất cả đều thấy bình thường, không hề có bất kì vết bầm tím nào, ngoại trừ cái lưng của cô giờ nó vẫn còn rất đau, có lẽ nó là di trấn sau cú ngã hôm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.