Tiểu Sảnh nghe nét mặt cau có dịu dần xuống, chẳng mấy chốc đã quên béng vừa rồi
mình tức giận cái gì, vui vẻ ra sàn bar nhảy nhót. Mà nói đi cũng phải nói lại, với nhan sắc
của Tiểu Cảnh ai nhìn thấy mà không liếc thêm cái nữa thì chứng tỏ mắt người đó có vấn đề, hoặc nếu đúng như cậu ta nói bạn gái cậu ta còn xinh hơn, nhưng người xinh hơn Tiểu Cảnh đầu có được mấy người. Kiều Tâm biết trước giờ Tiểu Sảnh tuy thay đổi nhiều bạn trai nhưng chưa bao giờ chủ động tấn công ai, đây chắc là lần đầu tiên cô ra tay nhưng lại thất bại nên mới khó chịu bực tức như vậy.
VietWriter
Cô liếc nhìn đồng hồ, cũng đã 23h rồi, cô muốn ra gọi Tiểu Sảnh để về, nhưng tìm mãi mà không thấy Tiểu Sảnh đang ở chỗ nào"Bụp” cả hội trường tối đen như mực, người trong quán bar bắt đầu hoảng loạn, xô đẩy, chen lấn nhau, bỗng một cánh tay kéo lấy tay cô, cô theo phản xạ hất muốn hất văng ra, nhưng sức lực đương nhiên không mạnh bằng người đó. Cô bị người đàn ông đó kéo ôm gọn trong lòng, một mùi hương nam tính xông thẳng vào mũi, cô không hề cảm thấy bài xách mà còn cảm thấy lồng ngực này có chút quen thuộc. Chợt nhớ ra điều gì đấy, cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng càng vùng vẫy thì càng bị ghì chặt hơn. Trong bóng tối, cô bị lôi đi, cô bị người đàn ông đó đè vào tường, anh ta vậy mà cứ thế hôn cô, tay cô đánh mạnh vào vai hắn, anh ta liền ghì chặt hai tay cô vào tường, càng hôn cô mạnh bạo hơn, cô nghĩ mình sắp toi đời rồi, giữa khung cảnh hỗn loạn như vậy, cô thế mà bị người ta cưỡng hôn, quá nhục nhã, cô bật khóc. Cảm nhận được nước mắt cô rơi, người đàn ông dừng lại, cô nhanh chóng đẩy hắn ta ra nhanh chóng, hít lấy hít để không khí,rồi cho anh ta một cú và chính xác vào mặt, cô run rẩy ngồi thụp xuống, gục mặt vào hai chân cứ thể khóc. Một lúc sau, cả quảng trường bỗng bừng sáng, đã có điện trở lại rồi, cô vẫn ngồi đấy nhưng người đàn ông đã rời đi từ lúc nào. Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại bộ quần áo sộc xệch của mình, cô không muốn Tiểu Cảnh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình như này. Không hiểu sao nghĩ lại chuyện lúc nãy cố lại nghĩ đến Trần Lăng Dực, bởi bộ ngực rất quen thuộc đó, nhiều năm trước cô đã từng tựa vào rất nhiều lần. Cô vã nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, nhanh chóng ngạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, với tính. cách của anh, sẽ không bao giờ lui tới những nơi như này.
Cảm nhận được nước mắt cô rơi, người đàn ông dừng lại, cô nhanh chóng đẩy hắn ta ra nhanh chóng, hít lấy hít để không khí,rồi cho anh ta một cú và chính xác vào mặt, cô run rẩy ngồi thụp xuống, gục mặt vào hai chân cứ thế khóc. Một lúc sau, cả quảng trường bỗng bừng sáng, đã có điện trở lại rồi, cô vẫn ngồi đấy nhưng người đàn ông đã rời đi từ lúc nào. Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại bộ quần áo sộc xệch của mình, cô không muốn Tiểu Sảnh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình như này. Không hiểu sao nghĩ lại chuyện lúc nãy cô lại nghĩ đến Trần Lăng Dực, bởi bộ ngực rất quen thuộc đó, nhiều năm trước cô đã từng tựa vào rất nhiều lần. Cô và nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, nhanh chóng ngạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, với tính cách của anh, sẽ không bao giờ lui tới những nơi như
này.
Chuông điện thoại vang lên, là Tiểu Sảnh gọi, xốc lại tâm trạng, cô nhấc mấy, Tiểu Sảnh lên tiếng trước: " Cậu ở đâu vậy, nãy giờ chưa ra, mất điện nên mình ra trước rồi đây,mình ở ngoài đợi cậu 15 phút rồi”.
Kiều Tâm ấm ức nói: “Cậu thì hay rồi, quen thuộc chỗ này, mất điện tối vậy mình biết chạy đi đầu cơ chứ, mình là đi tìm cậu nên mới bị...” nói đến đây cô nghẹn họng lại nói không ra
được
Tiểu Sảnh lo lắng hỏi lại:“Bị làm sao cơ, cậu ở đâu giờ mình vào tìm cậu.”
Kiều Tâm định thần lại, nói:“Bị lạc chứ sao, giờ có điện lại rồi, mình tự tìm đường ra được ,
cậu đứng ngoài chờ mình” xong cô cúp máy luôn không cho Tiểu Sảnh có cơ hội nói tiếp Ra đến ngoài, không khí thoáng mát hơn nhiều, Tiểu Sảnh thấy cô ra vội chạy đến:“Xin lỗi, mình quên khuấy mất cậu lần đầu đến đây, chưa quen thuộc nơi này, haha đang mải chơi
đùa với một em tiểu bạch thỏ, mà tự dưng mất điện thỏ cũng chạy mất tiêu. Có lẽ tháng sau
tớ phải giảm phí hội viên xuống thôi, quán bar làm ăn quá chán rồi”.
Kiều Tâm hừ mạnh giọng hờn dỗi gõ nhẹ lên đầu Tiểu Sảnh một cái:“Đúng là trọng sắc khinh bạn”