Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 127




Vương quốc Anh, mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết cũng rơi nhiều hơn, khiến cuộc sống của Huệ Lan (dì Kiều Tâm) không ổn chút nào, mấy đứa nhỏ thì càng này càng lớn, càng này càng mất nhiều chi phí mà công việc của cô càng ngày càng chán.

Đang ngao ngán thở dài thì Kiều Tâm gọi điện tới, hỏi thăm: "Dì ơi, bên đó có lạnh lắm không, cháu có gửi một ít quà sang bên đó đấy ạ, dì nhớ nhận nhé."

Huệ Lan nhìn tuyết rơi ngày càng dày, thở dài đáp lại: "Thôi gửi sang làm gì có lẽ hết đợt này dì sẽ về nước cháu ạ."

Nghe tin dì về nước thì cô mừng lắm, miệng nhanh nhảu nói: "Dì quyết định về thật ạ, ui thế mừng quá, mấy lần trước dì cũng toàn nói vậy mà cuối cùng có về đâu."

Huệ Lan cười đáp lại: "Ừ, lần này có khi về thật cháu ạ, mấy đứa nhỏ hình như không thích hợp với khí hậu quá lạnh bên này nên chứ ốm hoài thôi, mà mưa tuyết nhiều dì cũng không có đi làm được."

Kiều Tâm hiểu chứ, cái cảm giác ấy, dì của cô thật mạnh mẽ một mình nơi khách không thân thích, người đàn ông mà dì tin tưởng lại bỏ rơi dì cùng hai đứa nhỏ, một mình đì bươn chải làm ăn nuôi nấng hai đứa được mạnh khỏe như ngày hôm nay, dì của cô thật kiên cường, cô nói: "Vậy dì định về chỗ ông bà ngoại hay chỗ Nào ạ, cháu có căn nhà của bố mẹ dì không chê thì cứ dọn vào ở ạ."

Huệ Lan lắc đầu đáp lại Kiều Tâm: "Dì đi chỗ nào thì dì sẽ trở về chỗ ấy, thôi bên đó chắc cũng muộn rồi, nghỉ sớm đi."

Cũng không để cho Kiều Tâm đáp lời cô trực tiếp gắt máy luôn.

Sau đó cô lại nhận được tin nhắn của chủ nhà lại là thông báo tăng tiền nhà, trong đầu cô thâm nghĩ thôi chắc ở nốt tháng này rồi về nhà vậy, bao nhiêu năm qua sống ngoài như vậy là đủ rồi.

Ngày cô thu dọn quần áo rời đi thì hôm đó trời đẹp lạ thường, không có tuyết rơi, còn có một ít nắng mai nữa, cô thì lo ngay ngáy còn mấy đứa trẻ thì vui vẻ lắm, có lẽ vì sắp được đi máy bay.

Đáp xuống quê hương lúc 8 giờ sáng bên này cũng đang là mùa đông nhưng không lạnh bằng bên Anh.

VietWriter

Ôi cái mùi hương này, đã lâu lắm rồi, mùi vừa xa lạ vừa thân quen, hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên: "Mẹ ơi, con nóng."

Cô cười sau đó cúi xuống cởi áo ra cho hai đứa, áo ở bên kia nếu mặc ở thời tiết bên này thì đúng là sẽ nóng thật.

Cô gọi một chiếc taxi lớn vì đồ cô khá là nhiều, đứa con trai nhất lên tiếng hỏi: "Mẹ ơi lát chúng ta sẽ được gặp ông bà ngoại ạ?"

Cô cười xoa đầu hai đứa rồi đáp lại: "Đúng vậy, hai đứa có thích không nào?"

Cả hai đều đồng thanh đáp "Có ạ"

Xe chạy bon bon một lúc là đến nơi hai người cần đến, cảnh vật khác ngày xưa quá, có những con đường mà cô không nhận ra nữa, nhưng vẫn có những ngôi nhà suốt ngần ấy năm qua không thay đổi nên cô vẫn nhận ra trong đó tiêu biểu là nhà cô.

Điều cô ngạc nhiên là ngôi nhà của cô không có vẻ như là đã bỏ không được hơn chục năm, trông nó rất sạch sẽ tường cũng không có gì là ẩm mốc dường như cứ định kỳ lại được chăm sóc 1 lần vậy.

Mở cửa ra cô mới biết bên ngoài chỉ long lanh vậy thôi chứ thực ra bên trong vẫn vô cùng, vô cùng bừa bộn, nếu cô dọn hết chỗ này có khi đến mấy tháng mới xong mất thế là cô quyết định thuê người vào dọn.

Buổi chiều cô tranh thủ đi dọn dẹp lại bia mộ của bố mẹ điều cô lại ngạc nhiên vì bia mộ của bố mẹ cũng rất sạch sẽ cũng như được ai đó lau dọn thường xuyên, chả nhẽ là Kiều Tâm sao, Huệ Lan tự nhủ mình như thế.

Cô thắp cho bố mẹ 1 nén hương sau đó quý xuống nói: "Bố mẹ con bất hiếu bây giờ mới về."

rồi cô chỉ vào hai đứa nhỏ nói tiếp: "Đây là hai đứa con của con cũng là cháu của hai người."

Cô vẫy hai đứa lại bảo: "Chào ông bà đi con."

Cả hai đứa rất ngoan không thắc mắc gì đông thanh nói: "Cháu chào ông bà ạ."

Lúc cô trở về thì nhân viên dọn phòng cũng dọn xong, nhìn căn nhà một lượt, không hiểu sao Huệ Lan vẫn cảm nhận được hơi ấm của bố mẹ.

Đứa thứ nhất lại hỏi cô: "Mẹ ơi, từ giờ đây là nhà của chúng ta ạ?"

Cô cúi xuống ôm hai đứa vào lòng đáp lại: "Đúng rồi hai đứa có thích không? Đây là nhà của ông bà để lại cho mẹ."

Cả hai đều gật đầu tỏ vẻ rất thích thú với căn nhà riêng này, cô lôi trong túi ra cuốn sổ tiết kiệm, đây là của ba cô cho cô nhưng trước đó cô không dám dùng rồi sang bên kia cũng không dùng được, số tiền này cũng không nhiều nhưng cũng đủ để lo cho ba mẹ con trước khi cô tìm thấy công việc mới.

Chiều đến cô bắt xe đi siêu thị mua một số đồ dùng dẫn hai đứa đi cũng không có tiện, cô đành dặn dò hai đứa ở nhà cẩn thận người lạ gọi thì không được mở cửa.

Lúc về thì cô thấy nhà cửa mở tung ra, vứt đống đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống, cô hốt hoảng chạy vào xem thì không thấy hai đứa đâu, cô chạy ra ngoài đường tìm thì thì thấy hai đứa đang xúm lại xem ô tô mô hình, không những thế mà bên cạnh còn có người đàn ông đang điều khiển chúng, Huệ Lan thấy anh ta quen quen.

Hai đứa nhỏ thấy cô vội reo lên: "A mẹ về, mẹ ơi chú đẹp trai này có ô tô trông xịn lắm"

Người đàn ông kia cũng không ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Hai đứa thích thì chú cho đó."

Hai đứa trẻ chưa kịp mừng thì Huệ Lan đã đưa tay ra ngăn cản, cô nói: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng chúng tôi không cân."

Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên, cả bốn mắt hai người đều ngạc nhiên nhìn nhau chằm chằm, cô xoay mặt tính rời đi thì bị anh ta kéo lại: "Huệ Lan, em quay về rồi à?"

Cô hất tay anh ta ra: "Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi.

Hai đứa nhỏ lúc này cũng phát huy tác dụng của mình, một đứa noi: "Mẹ là mẹ Huệ Lan mà sao lại bảo không phải ạ"

Anh ta sốt sắng nói: "Em đúng mà Huệ Lan rồi anh không nhâm được suốt bao nhiêu năm qua, anh chờ ngày này lâu lắm rồi, Huệ Lan cuối cùng em cũng trở về"

Nhưng cô rất kiên quyết, từ lúc nhìn thấy bóng hình anh ta cô đã ngờ ngợ rôi, mối tình đầu của cô, tên lưu manh ngày đó mà cô sống dở chết dở, vậy mà sau bao nhiêu năm qua hắn vẫn nhận ra cô chỉ trong vòng một nốt nhạc, cô đáp lại: "xin lỗi, anh nói gì tôi không hiểu."

Sau đó kéo hai đứa nhỏ vào trong nhà.

Từ hôm đó, hôm nào anh ta cũng trồng cây si trước cửa nhà cô, nhưng cô cũng không quan tâm.

Đến một hôm trời mưa to rất to nhưng anh ta cũng vẫn đứng đấy không có ý định rời đi, đứa nhỏ lại hỏi mẹ: "Mẹ ơi chú đó đứng đấy làm gì vậy?"

Cô quyết định cầm ô đi về phía anh ta nói: "Anh bị điên à, anh làm vậy được gì, tôi không đếm xỉa gì đến anh đâu."

Anh ta vẫn cương quyết đứng đó nói: "Đúng anh điên vì em rồi, những gì anh làm với em suốt bao nhiêu năm qua anh dẫn vặt rất nhiều..."

Huệ Lan quát lên: "Thôi anh im đi đừng văn vở nữa, tôi không bị lừa đâu trái tim tôi giờ không muốn chứa chấp thêm ai nữa nó đã đủ tổn thương rồi."

Anh ta muốn näm lấy ta cô nhưng cô từ chối, anh ta nói tiếp: "Vậy anh sẽ đợi mà, đợi bao nhiêu cũng được chỉ cần em mở lòng.

Cô không thèm nói gì trực tiếp vứt lại cái ô cho anh ta còn mình xoay người đi vào nhà, để lại anh ta với bóng lưng cô độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.