Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 46




Tần Lam thu hồi ánh mắt nhanh chóng, kịp thời phát giác ra cảm giác mất bình tĩnh của bản thân, chủ yếu là nàng ấy vừa mới đuổi người khác đi, thì lại đột nhiên có một bóng dáng công tử xuất hiện, tinh thần nàng mới có chút hoang mang.

“Phi Yến đa tạ ơn cứu mạng của công tử.”

Tần Lam dần hồi phục lại tâm trí, nhanh chóng từ phía trước bước đến bên cạnh của người nam tử nói.

Nghe thấy Tần Lan nói lời cảm ơn, mặt mày lạnh toát của nam tử đó chẳng có thay đổi gì, chỉ là đôi môi mỏng cử động, cuối cùng lại không phát ra tiếng, nhưng mười lăm phút sau thì lưỡi kiếm sắc bén trong tay rút ra đưa mạnh về phía trước.

Chỉ nghe thấy một âm thanh nghẹt thở, có người bị ngã xuống mặt đất.

Nguyên nhân là lúc trước Tần Lam bị người mặc áo đen nhìn thấy tình hình không đúng, đúng lúc muốn đứng dậy thoát thân, mà ngay lúc đấy bị thanh kiếm sắc của công tử áo trắng đâm xuyên thấu chân phải.

“Muốn chạy sao?”

Nam tử áo trắng lên tiếng.

m vực rất thấp, thấp đến mức nghe không thành tiếng, âm thanh của tiếng nước chảy róc rách.

Nam tử áo trắng giơ chân lên đi tới tên sát thủ bịt mặt, cuối thân người xuống muốn rút kiếm ra, tên áo đen kia ra hơi thở gấp gáp.

Chỉ nhìn thấy hắn ta dùng kiếm chỉ thẳng vào khăn che mặt tên áo đen, là một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại mang vẻ chán ghét.

“Ai phái ngươi đến đây?”

Nam tử hỏi.

Khắc sau đó lại chỉ nhìn thấy tiếng khó thở của kẻ áo đen kia, nhanh chóng ở khóe miệng chảy ra dòng máu tươi xuất hiện, tiếp đó thì cả người

ngã quỵ xuống nền nhà, tiếp nữa thì không còn hơi thở, quả nhiên là trực tiếp tự độc chết mình rồi.

Tần Lam đứng ở phía sau lưng bạch y công tử, nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trong lòng kinh sợ dị thường.

Lần này lần đầu nàng chứng kiến cảnh thích sát này, khoảng cách chỉ cần một bước nữa sẽ dẫn đến cái chết.

Nếu như không có vị công tử này đột ngột tương cứu, e rằng ngày hôm nay lành ít dữ nhiều.

Đôi mày Tần Lam nhíu lại, trên gương mặt có chút nghiêm túc cũng mang theo ít sự sợ hãi.

Tần Lam nhìn thấy vị bạch y áo trắng dường như đang nhíu chặt mày lại, giống như cũng không ngờ đến tên sát thủ này lại quả quyết như thế, hiển nhiên là chịu qua huấn luyện nghiêm khắc.

Lúc này bốn tên sát thủ toàn bộ đều mất đi hơi thở, nhưng lại không điều tra ra được thân phận của bọn họ rồi.

Con hẻm trong đường lớn, dòng người hiếm thấy, thời gian này gió lạnh thổi một tí kèm theo máu tanh xông thẳng lên khoang mũi.

Tần Lam không tự chủ mà lên tiếng nấc cụt.

Thời phút này dường như có bước chân đang tiến về hướng bên này.

Thời khắc tiếp đó chính là nhìn thấy bạch y công tử quay đầu lại nói: “Đi, rời khỏi nơi này trước.”

“Vậy bọn họ…”

“Không cần lo, sẽ có người đi báo quan rồi.”

Tần Lam đứng phía sau lưng của bạch y công tử nhanh chóng bước ra đằng sau, phía sau thấp thoáng còn truyền đến giọng hét lớn.

Đi được một lúc, cách phía sau con hẻm của đường lớn đó không xa cho lắm, bạch y công tử mới dừng bước chân lại, Tần Lam nhìn qua đã hiểu, khoảng cách này đến phủ Tướng quân rất gần, chỉ cần đi thẳng qua hết nửa con đường là được rồi, cũng có thể nói vị bạch y công tử này biết được thân phận của nàng.

Nhưng bởi vì nàng trở thành Quân Phi Yến nhưng lại chưa có được ký ức của Quân Phi Yến, lại còn không biết đối phương là ai.

“Phi Yến đa tạ công tử đã cứu mạng.”

Tần Lam lại trịnh trọng mà nói với người nam tử trước mặt.

“Ngươi đã nói lời cảm ơn qua một lần rồi.”

Nam tử ngẩng đầu, con mắt phượng có chút sắc lạnh xa cách, nhưng lúc ánh mắt đó hướng về nàng dường như có chút phức tạp.

“Vẫn là nên cảm ơn thêm một lần nữa, nếu không phải là được công tử cứu giúp, chỉ sợ hôm nay…”

Câu nói của Tần Lam chưa dứt, nhưng sắc mặt có chút tái nhạt.

Giây phút đó, cảm giác của nàng thực sự là mang hơi thở cái chết đang đến rồi.

“Sau này khi ra khỏi cửa mang theo ít hộ vệ, mấy người sát thủ này đều đã được trải qua huấn luyện cả rồi.”

Bạch y nam tử nói.

Tần Lam trong lòng thấp thỏm, sát thủ ư?

Quân Phi Yến này rốt cuộc là đã đắc tội với người thế nào? Trước khi ngủ còn bị người khác chuốc An Hồn Lạc. Về sau thì lại có sát thủ đến lấy đi tính mạng của nàng.

“Ta đi đã…”

Bạch y công tử nói rồi cất bước rồi khỏi.

“Đợi đã, chưa biết quý danh của công tử là gì, nhà ở đâu, về chuyện hôm nay Tần Lam sẽ bẩm báo với phụ thân, nhất định đem theo lễ tạ ơn đến cửa…”

“Không cần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.