Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 42




Vậy chứng minh, người trước mặt này đúng là Quân gia Phi Yến, thân phận này chẳng thể nghi ngờ.

Nhưng càng khiến cho hai người chấn động chính là, ấn ký hoa đào có hơi hồng, đó là thủ cung sa tượng trưng cho sự trong sạch của nữ nhi, nói cách khác Quân gia Phi Yến không học vấn không nghề nghiệp, kiêu ngạo ương ngạnh lại còn yêu thích mỹ sắc nam nhân trong lời đồn, là một đại cô nương ngây thơ trong sáng.

Những lời đồn đãi đó, những ác danh đó thực tế đều là những lời đồn đại vô căn cứ. Đại tiểu thư của Quân gia chân chính y thuật xuất chúng, có tự trọng có tự ái.

Tuy rằng giờ phút này Phùng Thần còn chưa có cách nào giải thích được, vì sao hơn mười ngày trước đại tiểu thư Quân gia lại xuất hiện ở ngọc tuyền của hoàng gia nhìn lén Cảnh Hành tắm rửa, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm sao?

Cũng ngây ngẩn cả người còn có… Tiêu Phong Hàn. Hắn rất hiếm khi có phản ứng không kịp như vậy, từ nhỏ đến lớn, tính tình của hắn không hề lộ chút sơ hở, cho dù là chuyện gì đi nữa, phần lớn đều nằm trong khống chế của hắn.

Lần đầu tiên hắn gặp Quân Phi Yến là ở Hội Anh Lâu, thì đã luôn nghi ngờ thân phận của nàng. Nhưng không ngờ tới… Ấn ký hoa đào, sinh động như thật.

Nếu là giả mạo, nếu là dịch dung, thì không thể nào giải thích được ấn ký hoa đào. Đặc biệt là ấn ký còn có màu hơi đỏ tươi, càng khiến cho mắt hắn bỏng rất.

“Tiêu Phong Hàn, ngươi thật quá đáng.” Rốt cuộc Tần Lam cũng phục hồi tinh thần lại từ trong sợ hãi, lập tức hét về phía Tiêu Phong Hàn, ngay cả danh phận cũng không gọi mà trực tiếp gọi luôn tên húy của Tiêu Phong Hàn.

Tần Lam thật sự là rất tức giận, còn cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ. Nàng là đích nữ của Tần gia, từng tiếp nhận giáo dục lễ nghi chính thống nhất, đối với sự trong sạch, trung trinh, thanh danh của nữ nhi nàng đều rất xem trọng, khắc vào cả xương cốt của mình. Cho dù kiếp trước đã đính hôn với Tiêu Thành Vũ mấy năm, là người mà nàng nhận định sẽ gả cho trong tương lai, nhưng hai người bọn họ cũng không có cảm giác, còn về lễ nghi, hai người cũng chưa từng vượt qua Lôi Trì một bước.

Hiện giờ. Bả vai của nàng lộ ra ngoài, có hơi diễm lệ, thủ cung sa, là bảo bối quý giá nhất của con gái nhà người ta, sao có thể công khai để lộ ra trước mặt người khác chứ?

Tần Lam tức giận đến nỗi cả người đều mất khống chế mà run rẩy, hai tròng mắt cũng bởi vì quá tức giận mà nước mắt trực trào ra, lửa giận lại tỏa ra một tầng trong suốt bên trên.

Lúc này Phùng Thần mới phản ứng rất nhanh, hắn ta vội vàng xoay người đi vào phòng ở phía sau, rất nhanh đã cầm ra một chiếc áo choàng của nam nhân thêu hình lưu vân phi ưng màu lam, vừa nhìn đã biết là của Tiêu Phong Hàn.

“Quân cô nương, cô khoác thêm cái này.” Phùng Thần nói. Đôi mắt hắn ta vẫn luôn lễ phép nhìn sang nơi khác. Tay Tần Lam vì dùng sức mà đã phát run, nàng thật sự không muốn nhận, còn định ném thẳng lên người Tiêu Phong Hàn, nhưng nàng lại không có quần áo để mặc, cũng không thể cứ để lộ ra mãi như vậy được.

“Quân cô nương, trong phủ không có nha hoan, vậy nên…” Phùng Thần nhìn ra ý kháng cự của nàng, giải thích một chút, không hiểu sao lại có hơi xấu hổ.

Lúc này tất cả tức giận của Tần Lam đều bị đè nén trong lồng ngực, càng tức giận, gương mặt nàng càng bình tĩnh, chỉ là đôi mắt có hơi trong suốt, nhưng lại quật cường không rơi một giọt nước mắt.

“Phùng công tử, phiền ngài giúp Phi Yến tìm một bộ nữ trang, ta muốn rời khỏi phủ.” Nàng nhìn về phía Phùng Thần, mở miệng nói.

Phùng Thần nhìn ra áp lực cảm xúc của Tần Lam, loại cảm giác lãnh đạm lại xa cách này đã bao lấy nàng, Phùng Thần cảm thấy, mỗi cử chỉ, hành động của Cảnh Hành đều chạm vào vảy ngược của Quân cô nương trước mặt này.

“Thuộc hạ đi ngay.”

Lãnh Mục vội nói, xoay người rời đi. Không khí trong nháy mắt lạnh lẽo đến không thể tưởng tượng nổi.

“Vương gia, hiện tại có cần giết người diệt khẩu không? Nếu không giết, vậy kim tuyến này có lẽ phải thu lại rồi nhỉ?”

Tần Lam lạnh mặt nói.

Lúc này Phùng Thần mới phát hiện, kim tuyến của hảo hữu còn quấn trên cổ Quân cô nương nhà người ta. Mà lúc này, Tiêu Phong Hàn nghe thấy giọng nói trào phúng lạnh lùng của Tần Lam, ngón tay cong lên, nháy mắt thu kim tuyến lại, hắn giật giật đôi môi mỏng, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được lời nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.