Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 105




Âm giọng của Quân Linh Nhi ép xuống cực thấp, nhưng thính lực của mấy người bên cạnh Tiêu Phong Hàn cực kỳ nhạy bén, sớm đã nghe thấy rõ lời, Phùng Thần che miệng giả vờ ho hai ba tiếng, trong đầu của Quân gia nhị tiểu thư này đang nghĩ về thứ gì vậy chứ.

Tần Lam càng thêm cạn lời, lời nói thình lình của Quân Linh Nhi khiến cho nàng trở nên đỏ vành tai, thậm chí còn chưa ngước mắt nhìn về Tiêu Phong Hàn nữa, thì nghe thấy hai tiếng cười của Phùng đại công tử, chứng minh rằng bọn họ đã nghe thấy hết mọi thứ rồi.

Nàng cốc nhẹ vào đầu của Quân Linh Nhi: “Nói bậy gì thế, không phải là kiểu muội nghĩ đâu, muội nghe lời, cùng với Lục Trúc về phủ trước, đừng có đi lung tung nha, nhưng ngày này tốt nhất ra ngoài nên cẩn thận chút nhé.”

Tần Lam nói.

Quân Linh Nhi lại không tin lời của Tần Lam, níu kéo lấy cánh tay áo của nàng: “Muội cũng muốn cùng tỷ đi tới phủ Huyền vương.”

“Muội không thể đi được.”

Tần Lam mở miệng ra khước từ.

Chính là cái bí mật trên cơ thể của Tiêu Phong Hàn, tuyệt nhiên không thể để có thêm người nào biết nữa, một phút lơ là không cẩn thận thì sẽ rước họa gây chết người ngay.

Quân Linh Nhi uất ức mà miệng méo mó đi.

“Nghe lời nào.”

Tần Lam ngắt lời của nàng ta, liền đẩy nàng ta về lại xe ngựa, bước chân này vừa tiến tới Tiêu Phong Hàn: “Vương gia, đi thôi.”

Người này chưa động đậy......

Giống như đang nhìn Tần Lam vậy.

Tần Lam đưa tay ra, đẩy chiếc xe lăn đi, này mới chính thức là đi về phía trước.Quân Linh Nhi nhìn bóng dáng đằng sau đường tỷ của mình, trong lòng có một cảm giác phức tạp, vội vã, cảm động, tóm lại nàng ta cảm thấy một khi đường tỷ đi qua đó, e rằng sự trong sạch khó mà có thể giữ lại được.

......

“Dùng một bình kẹo dẻo của bổn vương đổi lại một vạn lượng ngân phiếu, bảo ngươi đẩy chiếc xe lăn không được tính là việc quá sức với ngươi chứ.”

Tiêu Phong Hàn nói.

Tần Lam không lên tiếng nói gì cả, lúc đối mặt với Tiêu Phong Hàn, sắc mặt cứ lạnh băng lại. Giữa nàng với Tiêu Phong Hàn chính là một cuộc giao dịch mà thôi, hơn nữa là còn phát sinh ra khá nhiều sự việc không vui như vậy. Cho nên có thể bớt nói được chừng nào thì tốt chừng nấy, cố gắng không phải là người chủ động đầu tiên.

Lúc sau này nghe thấy Tiêu Phong Hàn nhắc đến vấn đề này, ngay tức thì liền phản ứng gay gắt nói.

“Cuộc mua bán này là ngài và ta đều tự nguyện với nhau, vương gia có phải là đang truy cứu lại chuyện cũ đó sao?”

“Bổn vương không thiếu một vạn lượng.”

Tiêu Phong Hàn đáp trả lại, ngữ khí vẫn là điềm nhiên như vạ.

Hắn xem ra có thể nhìn thấy được, Quân Phi Yến này đối với người ngu xuẩn đường muội đó của nhà nàng đều có thái độ tốt hơn đối với hắn, cũng không biết từ bắt đầu từ khi nào, một tí cũng không để hắn vào trong tầm mắt đó nữa.

Tần Lam không tiếp lời.

Mấy người cứ trầm mặc mà đi về phía phủ Huyền vương.

Cũng may rằng kiến trúc phủ của Tiêu Phong Hàn khá vững chắc, chưa có bao nhiêu người từng đi qua, đây là muốn xem thử Quân đại tiểu thư đẩy chiếc xe lăn cho Huyền vương gia, đó vẫn khiến cho đám người phải

há hốc mồm ra sao?

“Quân Phi Yến, ngươi cùng với Tiêu Thành Vũ là có thâm thù đại hận gì sao?”

Hồi lâu thì Tiêu Phong Hàn lên tiếng.

Tần Lam cứng đơ người ra, bước chân theo quán tính mà ngừng lại.

“Huyền vương gia, thần nữ cùng với lục hoàng tử không hề có ân oán gì cả.”

Tần Lam nói.

“Không có ân oán sao? Ngươi có biết lời nói ngày hôm nay tại trà quán một khi bị truyền ra ngoài, đối với đệ ấy mà nói là nạn càng thêm nạn chứ.”

Tiêu Phong Hàn mở miệng nói.

Tần Lam cắn môi, không phát ra tiếng.

“Sao mà không nói gì thế?”

Tiêu Phong Hàn lên thanh giọng lạnh băng.

Hàng lông mày thanh tao của Tần Lam nhíu lại, đột nhiên nàng cảm thấy lời của Tiêu Phong Hàn khá thừa thải, lúc trước không phải rất kiệm lời hay sao?

“Cạn lời để nói.”

Tần Lam nói giọng lãnh đạm.

Bị lần nữa sắc mặt làm ngơ, sắc mặt của Tiêu Phong Hàn cũng không ổn lên tí nào, ngày hôm nay căn bản không thể trò chuyện được gì.

Đôi môi mỏng trên chiếc mặt nạ mím lại, hắn đưa tay lên giữ chặt lấy bánh xe lăn, Tần Lam dùng sức đẩy nhiều lần đều không thể đẩy đi được: “Huyền vương gia, đây là ngài có ý gì vậy?”

“Ngươi đi đi.”

Chỉ nghe thấy tiếng nói của Tiêu Phong Hàn, ngữ khí đó trong lạnh vô cùng, quay lưng về phía nàng mà không quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.