Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 98: Đại kết cục 1




An giật mình gọi theo... nhưng tôi chẳng muốn quay đầu lại!

Tôi chạy thẳng xuống nhà xe rồi vít ga thật mạnh lao ra ngoài đường.

Xe tôi lao vù vù trên đường cao tốc. Tôi mở toang cửa ra để gió thộc thằng vào trong, hong khô nước mắt tràn trề trên mặt.

Xin lỗi... xin lỗi Hoàng An, mọi thứ thiết nghĩ đã chẳng thể quay lại được nữa rồi.

Uyên có sai mấy đến cuối vẫn là vợ chính thức của cậu ta.

Tôi có yêu cậu ta đến như nào thì Hạ Vũ mới là người biết trân trọng tôi.

Cậu ta với tôi, dù có tin tưởng nhau đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể làm lại từ đầu!

Đã qua rồi... đã qua tám năm trời kể từ ngày tôi luôn muốn buông bỏ.

Mọi chuyện đều đã xong xuôi rồi, chúng tôi chẳng ai nợ ai nữa rồi, tôi... buông thôi, đến lúc buông thực sự đây rồi!

Bên ngoài trời bắt đầu nổi cơn giống. Gió ngày một mạnh táp vào mặt tôi đến đau điếng. Phía trước ngã tư bụi mờ mịt chẳng một bóng người dừng đèn đỏ.

Mọi thứ... vẫn luôn cô đơn đến như vậy!

" Đùng... đoàng..."

- Cẩn thận!!!

Tiếng hét thất thanh vang lên nhưng lại bị tiếng sấm rền vang át đi tất cả. Trong khoảng không xám xịt, tôi nhìn thấy ánh đèn đỏ đỏ ọc, bi thương. Một chiếc xe ben từ bên kia vội vã lao sang và trước mặt nó là một người đàn ông vừa đẩy cô gái tránh ra. Ông ta gần như đã buông thõng hai tay, hoàn toàn bất lực gục ngã trước đầu xe ben đã vội vàng lao tới!

Kẻ đến vô tình.

Kẻ ở lại cũng chẳng phải cố ý.

Ba tôi... ấy mà lại là ba tôi và người con gái đó lại là Hạ Phương Uyên.

Xem ra... tôi nợ hai người này rất nhiều rồi!

" Rầm!!!"

" Tí tách..."

" Tí tách..."

" Rào... rào...!!!"

Cơn mưa mùa hạ vội vàng đổ ập xuống hòa cùng tiếng máu tanh chảy tí tách...

Tôi lần mò trong đống đổ nát, cố gắng lết toàn thân nhuốm máu ra khỏi xe.

" Phịch"

Toàn thân tôi nặng trĩu hạ xuống lòng đường, tôi ngẩng mắt lên đón nhận từng hạt mưa rơi vào mặt mình ran rát.

- Linh... l...inh... con...

Ba tôi vội vàng, lổm ngổm bò tới, ông bị những thứ khác văng vào, khắp tay chân cũng là những vết xước đang rỉ máu.

Tôi chỉ biết mỉm cười rồi tiếp túc ngẩng mặt lên.

Xung quanh tôi là từng hạt mưa nặng trĩu đáp xuống lòng rồi bắn lên sàn sạt.

Mùi máu tanh tưởi hòa cùng hơi nước ngột ngạt bốc lên xung quanh như muốn bóp chết hơi thở của tôi!

Chân tay tôi đau, đầu tôi đau, toàn thân tôi đều đau... đau nhất... ấy lại là trái tim!

Tất cả đều tan nát, vụn vỡ như mưa rơi ngoài kia!

Từng áng mây đen vô tình đậu lại.

Từng giọt nước mưa lạnh lẽo tuôn rơi.

Tôi bỗng nhớ về một ngày xa xôi chưa từng xảy ra.

Tôi cùng người tôi yêu đi về một nơi xa, cả hai bên nhau ngắm cơn mưa rong ruổi cô đơn tận cuối chân trời.

Nhưng tiếc rằng... đó chỉ là mơ mà thôi!

Cơn mơ kéo hai mi mắt tôi nặng trĩu lại. Tôi cố gắng mở mắt thật to để nhìn khoảng trời dần dần đỏ ọc trước mắt.

Từng cánh chim trời cô liêu, vội vã bay đi!

Từng ánh đèn đường sáng lên mờ nhòa.

Từng cơn giông quay lại cuốn quanh những chiếc lá vàng chới với.

Người ta nói... trước khi chết ai cũng có mười phút cuối đời, mười phút để...

- Lau đi, mặt vẫn bẩn kìa.

- Bà ghen à?

- Bà yên tâm!

- Bà xin lỗi Uyên đi.

- Tại sao? Tại vì tôi có nhớ lại cũng không bao giờ chấp nhận loại người hèn hạ như cô!

- ...

- Chúng ta... làm lành được không?

Tất nhiên... tôi xin lỗi!

Xin lỗi cậu... Hoàng An... tôi chẳng thể cho cậu một câu trả lời được rồi!

Xin lỗi cậu... vì đã chẳng cho cậu được một buông bỏ hoàn chỉnh.

Nhưng mà này...

Nếu thanh xuân là một cơn gió thì tình yêu tuổi học trò là trái nắng trong cơn gió trở trời ấy.

Tôi cũng xin cám ơn cậu vì đã đến...

Cám ơn cậu vì đã cho tôi khoảng thời gian để tôi biết yêu biết buồn, để tôi mãi chẳng thể quên.

Cám ơn cậu vì tất cả những thứ đã xảy ra...

Tuy nhiên... nếu có kiếp sau, tôi hi vọng, chúng ta sẽ không gặp lại!

Tôi sợ... một lần nữa đi sai.

Một lần nữa yêu cậu.

Thêm một lần điên cuồng, bất chấp tất cả!

Dù sao... mọi thứ cũng đến lúc kết thúc rồi!

Với cậu... tôi chỉ hi vọng cậu sống thật tốt mà thôi.

Giữa chúng ta cũng coi như chẳng còn duyên nợ gì nữa!

Gặp lại... sẽ là người dưng!

Vô tình, lạnh lẽo như cơn mưa cuối cùng này vậy.

Đầy dư âm, dư vị nhưng cũng đầy tiếc nuối!

Còn ba, mẹ, hai anh và... những người từng coi tôi là bạn!

Tôi... xin lỗi tất cả.

Đặc biệt. Hạ Vũ!

Cả đời này có thể nói tôi chưa từng phụ ai ngoài người tên Nguyễn Hạ Vũ!

Một tấm chân tình tôi chẳng thể đáp lại chỉ đành để nó dở dang...

Nếu được, Nguyễn Hạ Vũ... anh cho em xin lỗi, một lần thôi, duy nhất một lần như vậy!

Tất cả đến đây...

Cũng đã...

Kết thúc thật...r...ồi...!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.