Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 96: Sự thật vén màn 3




Chứng cứ? Cô cần chứng cứ ư? Tôi chỉ sợ cô đọc không hết mà thôi!

Vừa nói tôi vừa giận giữ vung tay ra, loạt giấy tờ loạt soạt đập vào mặt Phương Uyên. Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ thẳng vào mặt Uyên như trút đi mọi căm hận, thống khổ tôi phải đau đáu suốt gần mười năm trời!

Tôi nói đến đâu, mọi người như đứng hình lại đến đó, chỉ có Uyên vẫn luôn không ngừng phủ nhận, cô ta còn mơ hồ lắp bắp vài ba câu:

- Không... không thể biết...

- Có gì là không thể biết chứ? Cô cùng Phan Ngọc Nam bày trò chia rẽ tôi với An, khiến An bị tai nạn, không ngừng hại tôi, khiến tôi bị rắn cắn, rồi bị ngã từ trên tầng xuống.

- Mới nhất là lần cô vu hại tôi đẩy cô, cô nhớ không? Còn tôi... thì nhớ lắm!

Mặt mũi Uyên tái mét đi, tay run run lên cầm đống giấy như muốn xé toác. Khóe môi tôi nhếch lên, lần này cô ta điên chín tôi cũng như kẻ điên thứ mười vậy, một lần xả đi những uất hận bấy lâu.

- Cô cùng Nam bày trò nhưng cô đã quên tôi còn có hai anh tôi, cô quên luôn gia đình của tôi rồi hả? Cô cùng bác sĩ ở đây ngụy tạo giấy tờ giả rồi hôm qua khi biết tôi về liền muốn đem đi tiêu hủy, cô muốn hỏi tại sao nó ở đây đúng không? Ha ha, tại vì những điều cô làm đều ác độc tới mức không thể che dấu nổi. Bao nhiêu năm nay, Hạ Phương Uyên, cô có tư cách gì xen vào giữa chúng tôi hả??

Tôi như phát điên lên túm lấy cổ áo của cô ta như muốn ngay lập tức xé nát cô ta ra làm hai mảnh. Hai anh trai tôi giật mình, liền cuống cuồng ngăn tôi lại. Tuy nhiên, đâu có dễ như vậy, tôi không tha cho cô ta, cả đời này đều như vậy, ánh mắt tôi đầy căm phẫn nhìn Hạ Phương cũng đầy uất hận nhìn sang phía Hoàng An!

- Ha... ha...hahaha!

Uyên cười lên đầy điên dại rồi xé nát đống giấy trong tay. Cô ta điên cuồng ngạo nghễ tiến về phía tôi, giọng nói vương lên sự bất cần mãnh liệt!

- Hoàng Khánh Linh... mày đừng tự cho mày là kẻ đáng thương nhất. Mày yêu An, tao cũng yêu An... nhưng An không yêu tao... tao phải hủy tất cả bằng được!

Uyên giận giưc hét lên. Tôi giật tay ra khỏi tay hai anh, không khỏi bực mình chạy đến tát cô ta một phát. Uyên vừa bị tát liền ôm mặt quay lại nhìn tôi, hai mắt cô ta đỏ ngầu lên như một kẻ điên vậy... nhưng... là điên vì tình!

- Tại sao... tại sao giữa biết bao người nhưng nhất thiết phải là tôi, coi có thể chọn người khác được mà?

Tôi nhỏ giọng nói với cô ta, cái kiểu người lụy tình đến như vậy cũng giống tôi cũng khiến tôi nổi lên sự thông cảm, chua xót.

- Tại sao ư? Hahaha... mày hỏi ba mày đi!

- Ba tôi?

Tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn Phương Uyên. Uyên nhếch môi đầy khinh bỉ rồi nhìn thẳng lên trần nhà lớn tiếng cười một trận đầy ngặt nghẽo. Cô ta như mất đi tất cả, người chao đảo không chỗ dựa, tay đưa lên chỉ thẳng vào mặt ba tôi!

- Hoàng Khánh Dương, ông còn nhớ Hạ Phương Lan ông hứa hẹn năm nào không, hả???

Uyên vừa nói, vừa cười trong nước mắt:

- Do má tôi ngu ngốc mới tin ông... do con đàn bà kia ông mới bỏ má con tôi như thế này!

Như chợt hiểu ra chuyện gì, tôi ngay lập tức quay đầu lại nhìn ba. Đột nhiên tôi nhận ra một tia xót xa hiện lên trong mắt ba. Cánh môi ba run run lên, ông tiến từng bước, từng bước tới gần Hạ Phương Uyên nhưng vừa tới nơi muốn chạm vào cô ta liền bị cô ta gạt đi đầy tức giận.

- Con... là con... của Phương Lan!

Uyên không nói gì rồi quay mặt đi, nước mắt cô ta đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Tôi thẫn thờ mất một lúc, giọng nói vô hồn thơ thẩn hỏi lại:

- Chuyện này... là sao hả ba?

Ba tôi quay lại nhìn tôi rồi quay sang nhìn má tôi cùng hai anh một lượt. Má tôi như đã biết chuyện gì liền không nói chẳng rằng vội vàng bước ra ngoài. Mọi thứ ngày càng đi xa những gì tôi dự liệu trước đó, tôi ngơ ngác cầm lầy tay ba, nuốt hết toàn bộ nước mắt rồi gặng hỏi. Ba do dự nhìn chúng tôi một lát rồi cuối cùng cũng thở dài mà kể lại!

- Con còn nhớ thầy Hạ Phương không?

- Còn...

Còn chứ... bảy năm nay từng câu thầy ý nói tôi cũng chưa từng quên. Ánh mắt ba tôi hiện lên vẻ áy náy tột cùng nhìn tôi mà nghẹn ngào!

- Đó, là tri âm của ông nội con, cũng là... ông ngoại của Phương Uyên! Năm đó, ba theo ông nội con ra trận, vừa hay được thầy Phương nhận làm học trò, thầy Phương có một người con gái tên Hạ Phương Lan, trong lúc trêu đùa, ông nội con cùng thầy Phương đã đính ước cho chúng ta. Ba gặp qua Phương Lan vài lần liền đem lòng cảm mến, Lan cũng vậy. Nhưng giữa chúng ta chưa nảy sinh tình yêu thì ông nội con đã vội vàng rồi bàn chuyện với bác sĩ Hoàng. Bác sĩ Hoàng khi đó làm quân y ở đội, bác liền cho ông một liều thuốc, ta với Phương Lan bị bỏ thuốc nên đã xảy ra một số chuyện không nên. Sau này, ta gặp má của con, má con cứu ta một mạng, ta với má con liền yêu nhau. Hôm đó Lan cũng nói với ta chỉ là chuyện hiểu lầm không cần nhắc đến, ta chỉ không ngờ... Uyên lại là...

- Lại là con gái của ba, chị em cùng cha khác mẹ với con đúng không???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.