Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 88: Đi rồi... Phải trở về




Hì... chẳng biết phải nói làm sao nữa, chính lúc này tâm trạng tôi cũng rối như tơ vò.

Về mà nhớ.

Mà không về càng nhớ hơn.

Người ta nói tôi thông minh tài giỏi.

Nhưng tình yêu nói tôi thực sự là một kẻ thất bại.

Yêu cậu có lẽ không phải điều ngu ngốc nhất tôi từng làm. Thứ khiến tôi căm hận hơn lại chính là không thể quên được cậu!

Tha thứ cho cậu càng không phải điều khiến tôi hối hận mà để cậu có lỗi thêm một lần đối với tôi đó mới là thứ khiến tôi tự trách bản thân mãi mãi.

Bảy năm trước lý trí bắt tôi lựa chọn ra đi.

Bảy năm sau con tim gọi tôi quay về.

Haiz, cậu thấy không? Tôi chẳng khác gì một con rối, một trò hề trong cuộc đời của cậu.

Múa rối là một nghệ thuật, người múa rối là một nghệ nhân còn con rối chỉ là một công cụ mua vui cho đời. Không hơn. Không kém!

Khi tôi hồn nhiên, vui vẻ nhất cậu xuất hiện. Cậu cho tôi nếm trải cái cảm giác thế nào là tình yêu, thế nào là được yêu một người và được một người yêu. Cậu khiến niềm hạnh phúc nho nhỏ của tôi nhân lên gấp bội.

Đến khi tôi đang chìm đắm trong mơ màng những hoài bão, khát vọng về một tương lai gần thì cô ta xuất hiện. Nói thế nào đây nhỉ? Ừ thì tôi có ghen, nhưng chỉ là kiểu ghen vu vơ của bọn trẻ nghé thôi, lúc đó cậu chọn cô ta thì thôi, tôi cũng đã buông bỏ rồi. Nhưng... rồi sao...

Cậu khiến tôi rơi vào cô đơn rồi cũng chính cậu bước vào đó đưa tôi ra. Cái ngày tôi vật vã giữa sự sống và cái chết thì cậu xuất hiện. Cậu xin lỗi... tôi cũng mủn lòng mà yêu cậu thêm lần thứ hai.

Nhưng có lẽ... đó là cái sai lớn nhất trong cuộc đời của tôi!

Bởi... với cậu, tôi là thương chứ không phải yêu!

Là trân trọng, muốn ở bên chứ không đơn thuần như thích thú.

Là sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ cần cậu mãi ở cạnh tôi.

Kể cả... là mạng sống!

Nhưng rồi đến khi cậu tỉnh lại. Cậu... lại chọn kẻ đến sau với danh nghĩa người yêu cậu trước tôi.

Quả đúng là... trong tình yêu, trước hay sau chẳng hề quan trọng, quan trọng là ai đã dành được tình cảm của người kia mà thôi!

Đến lúc này, tôi chưa nghĩ là tôi sai.

Tôi vẫn bất chấp tất cả giúp cậu lấy lại mọi thứ.

Nhưng tới cái ngày cậu buông tay tôi ra, cậu cùng cô ta vui vẻ, cậu mắng nhiếc tôi, căm ghét tôi.

Tôi... thực sự đã sai!

Phản bội lần đầu là lỗi của cậu nhưng để cậu phản bội lần thứ hai thì thực sự là lỗi của tôi mất rồi!

Vì thế... tôi chẳng hờn mà cũng chẳng trách.

Một câu " hủy đi" cắt đứt mọi quan hệ giữa chúng ta.

Cái ngày tôi quyết định ra đi cũng là ngày tôi đã vạch rõ mối quan hệ với cậu.

Bảy năm rồi... một câu cậu cũng không hề hỏi đến tôi.

Bảy năm rồi... chỉ có một cuộc gọi cậu gọi tôi về chúc phúc cho cả hai.

Bởi thế... cậu lấy tư cách gì đòi tôi quan tâm tới cậu?

Hay là... một người cũ?

" Bạn đã đặt gấp thành công vé máy bay chuyến bay từ sân bay Frankfurt về Việt Nam vào hồi 20:32 "

" Chỉ còn một tiếng nữa chuyến bay sẽ xuất phát"

Tiếng điện thoại vang lên rõ mồn một bên tai.

Tôi mơ hồ ôm lấy điện thoại vào trong lòng, mắt nhìn khắc khoải về một khoảng không vô định.

Cuối cùng... tôi vẫn là nghe theo con tim.

Nhưng con tim lại nói với tôi rằng, tôi chỉ là một người bác sĩ, cậu ta là bệnh nhân, giữa chúng tôi ngoài mối quan hệ đó ra... chẳng còn thứ gì khác nữa!

Nghĩ rồi tôi đứng dậy lao vào nhà tắm, dội một hồi nước lạnh từ trên xuống.

Đầu xuân ở Đức, cảm giác lạnh cắt da cắt thịt vẫn bủa vây nhưng có lẽ chỉ có vậy mới khiến tôi tỉnh táo lại mới khiến hai mắt tôi đỏ hoe đi mà không phải do nước mắt!

Hơn mười lăm phút sau, tôi vội vàng sắp xếp đồ đạc vào trong vali, mang ít thôi, nhiều làm gì cơ chứ, dù sao xong rồi tôi cũng sẽ về Đức...

Không phải tôi không muốn ở lại Việt Nam mà là tôi không nỡ ở lại, tôi sợ phải ở lại.

Khóa vali đóng lại, tiếng chốt cửa cành cạch vang lên, khoảng không tối đen, trống vắng trước mắt tôi đóng lại. Chuyến đi này, tôi chỉ thông báo cho trợ lý của tôi mà thôi còn về Hạ Vũ... tôi cũng muốn nói lắm nhưng sợ ảnh buồn nên đành im lặng!

Ánh mắt tôi quay lại nhìn căn nhà nhỏ thêm một lần nữa, nhìn đám hoa thanh cúc quyến luyến không muốn rời đi!

Căn nhà này... mới ở với tôi hai năm thôi nhưng nó là tất cả những gì tôi cố gắng để đạt được cũng là một hố chôn, chôn sâu những đau buồn, kỉ niệm của tôi.

Cũng quyến luyến lắm đấy nhưng có thứ khiến tôi vấn vương hơn đang chờ đợi!

Tạm biệt rồi tôi quay lưng đi, một chuyến đi sẽ chẳng dài nhưng mơ hồ tôi lại chẳng thấy ngày quay lại!

Gió xuân nổi lên thành trận, cánh hoa anh đào rơi lả tả phủ kín mặt hồ ở sân bay trước mặt.

Người qua, kẻ lại, có kẻ vô tình dẫm lên những cánh hoa mỏng manh ấy...

Đời người có lẽ cũng ngắn ngủi như một kiếp hoa mà thôi!

Đi rồi... phải trở về!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.