Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 81: Thi loại




- Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng

Mênh mông không một chuyến đò ngang.

Không cầu gợi chút niềm thân mật

Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc

Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa

Lòng quê dợn dợn vời con nước

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

- Bài Tràng Giang của Huy Cận!

Tôi lặng lẽ gấp quyển sách trong tay lại rồi nhạt nhẽo nói. Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên xen lẫn tiếng khen "hay" đầy tán thưởng.

- Không ngờ cũng có ngày cô thuộc được cả một bài thơ.

- Ha... ai rồi cũng không còn giống trước kia nữa, đến người mình thương nhất còn thay đổi huống chi là bản thân, hơn nữa, thời gian không có lỗi, là do con người thay đổi nên đừng đổi lỗi cho thời gian!

Tôi nhún nhún vai rồi thản nhiên nói. Gương mặt vô cảm không gợi lên bất kì cảm xúc nào nhưng thực ra trái tim đã đủ để tan nát, cõi lòng cũng gợn sóng mất một hồi. Nói rồi, tôi nhanh chóng đứng dậy, lướt qua An một cách vô tình, tìm cách tránh né. Nhưng, An bất ngờ giữ tay tôi lại, giọng cậu ta thật nhỏ như chỉ để cho mình tôi nghe thấy đủ, hơn nữa, giọng nói ấy còn có chút khan nhưng đang xót xa, tiếc nuối:

- Bà thật sự muốn qua Đức sao?

Bước chân tôi khựng lại. Bầu không khí xung quanh như ngừng trôi đi, mọi thứ lắng đọng dần dần, tôi có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập lên thình thịch, rốt cuộc, là sao cơ chứ? Qua bao nhiêu chuyện tại sao cái cảm xúc này vẫn cứ đau như cái ngày đầu tiên vậy?

- Cho tôi lí do ở lại đi!

- Ừ, quả thực, không có lý do nào hết! Tôi... cũng không có tư cách giữ bà ở lại nữa rồi!

- Ừm, vậy buông tay ra đi!

Nói rồi An lặng lẽ buông tay ra, tôi dứt khoát một lần nhắm mắt bước đi. Vừa đi ra đến cửa, cả thư viện lặng ngắt bỗng vang lên tiếng gọi:

- Qua đó, sống cho thật tốt!

- Không cần... cậu nhắc!

Lời nói của An mau chóng lọt vào tai tôi nhưng chẳng thể vụt qua nổi tâm trí. Tôi vội vã lau đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt rồi chạy vào nhà vệ sinh. Cứ ngỡ rằng, sẽ chẳng thể khóc thêm được nữa nhưng mỗi khi gặp lại vẫn cứ yếu mềm để nước mắt tuôn rơi. Tôi gấp gáp xả vòi nước ra, dội một vốc thật mạnh vào mặt cho tỉnh táo lại. Nước lạnh ngấm trên từng thớ da, thớ thịt, ngấm sâu vào con tim tưởng chừng sẽ không gợn sóng thêm một lần nữa... mỗi lần nổi sóng là một lần đau, là một lần nhung nhớ, vấn vương không thể bỏ!

Hai tuần sau, chúng tôi có kết quả thi học kì. Lần này, tôi không phụ sự kì vọng của ba má mà điểm phảy tổng kết được 9,6- đứng đầu khối 11.

Đám bạn cùng lớp trợn tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, tôi cũng chỉ biết cười trừ không giải thích thêm gì. Bởi sau vụ Uyên bị ngã, tuy đã được thầy hiệu trưởng thu xếp, dỡ bỏ tất cả các thông tin nhưng có cái thứ gì đó là ác cảm vẫn tồn đọng. Tôi đạt được kết quả cao như vậy suy cho cùng cũng chỉ có Thu Nhi là thật tâm chúc mừng, chỉ có ba má và các anh là vui mừng khôn xiết!

Cách đó gần một tháng, khi tất cả chìn vào trong cái nắng gay gắt của những ngày nghỉ hè tuyệt vời thì chúng tôi tiến vào vòng thi loại học sinh trao đổi. Tiếng chuông bắt đầu làm bài vừa reo lên, tôi ngẩn ngơ nhìn đề văn đặt trước mặt!

" Sóng gợn Tràng Giang buồn điệp điệp

Con thuyền xuôi nước mái song song!"

Ha... quả là nghiệt duyên mà, đến đề thi văn mà cũng trúng bài này giữa một kho tàng văn học rộng lớn như vậy, nó... không phải nghiệt duyên thì là gì đây? Tôi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ai nấy cũng đều cắm cúi, hặm hụi viết bài, chỉ còn tôi đầy lâng lâng, ngơ ngẩn cắn bút nhìn đề!

Thế nào là sóng, là tràng giang? Phải chăng nó là vô ngàn nỗi cô đơn dưới một dải ngân hà rộng lớn. Sông Tràng Giang đổ dài miên man, sóng Tràng Giang cứ cơ man đổ lên rồi lặp lại, một nỗi cô đơn nhàm chán dai dẳng theo con người đến cuối cuộc đời. Một năm, ấy thế mà chỉ có một ngày, đơn giản hơn là một ngày được lặp lại 365 lần liên tiếp!

Giữa vũ trụ thênh thang ấy, con người lại chỉ như một bóng thuyền lẻ loi, nhỏ bé. Đến những đợt sóng xô cũng đủ bóp chết mảnh thuyền giữa vô vàn đợt sóng nói chi là cả vũ trụ mênh mông xuất hiện một hơi thở yếu ớt duy nhất ấy!

Tràng Giang cuối cùng cũng chẳng phải là nỗi cô đơn, bất lực sâu thẳm trong mỗi con người giữa thiên nhiên hùng vĩ, giữa chốn phồn hoa cát bụi sao?

Cứ nghĩ đến đó thôi, một đứa vốn không giỏi văn như tôi bỗng nhiên tuôn ra một tràng một hồi cảm xúc. Ngòi bút cứ như vậy hí hoáy, tưởng như có một thế lực nào đó vô hình đang cặm cụi làm bài giúp tôi vậy. Bốn trang giấy không đủ, đúng mười sáu trang giấy vừa hay tôi làm xong cái đề. Tất cả thí sinh trong phòng trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt đó như kiểu dành cho quát vật đến từ sao Hỏa vậy. Không chỉ bọn họ ngạc nhiên đâu, đến tôi cũng không thể tin nổi vào bản thân mình ấy, bình thường kêu tôi viết kín bốn trang đã khó nhưng lần này tận mười sáu trang rồi đi tong luôn cái một cái bút.

Đôi khi tôi cũng thầm nghĩ, chắc tôi bị Huy Cận nhập cũng nên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.