Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 79: Ai rồi cũng khác Không còn khờ thì ác




Thằng mất dạy, mày nói cái gì hả?

- Con nói là hủy đi! Con nói hủy hôn ước đi!

An quát lên giận dữ. Bác Phúc như chịu đến cực hạn liền hùng hổ lao đến như muốn dạy dỗ lại An. Tuy nhiên bác gái đã kịp ngăn lại, tình cảnh càng ngày càng trở nên hỗn loạn.

- Ba... hôn ước... hủy đi!

Tôi đưa mắt lên rồi lay lay tay của ba, ba nhìn tôi một lát rồi gật đầu đồng ý. Bác Phúc như kinh ngạc, sững sờ nhìn ba tôi rồi lên tiếng phản đối, giải thích!

Bác nói một hồi An quát lên chặn ngang, tiếng quát của cậu ta như gào thét đến tận tâm can, không muốn nhưng bắt buộc phải nói ra:

- Đứa bé kia chính là con của con. Uyên đã có con của con!

Nói đến đây cả phòng như lặng ngắt, tất cả ánh nhìn đổ dồn về Hạ Phương Uyên lẫn Hoàng An. An nuốt một ngụm nước bọt lớn, ôm lấy Uyên đang khóc lóc nỉ non vào trong lòng, cậu ta hít thở thật sâu rồi nói tiếp, từng lời nói khó khăn, uất nghẹn!

- Hôm sinh nhật, bọn con lỡ quá chén và đã... đã xảy ra quan hệ!

- Mày... mày...

- Bà tránh ra!

Bác Phúc lớn tiếng thét bác gái, bác gái chỉ còn biết vừa khóc vừa van xin. Ba má với hai anh tôi lẳng lặng đứng ở một bên, còn tôi, chẳng rõ đang cười hay đang khóc, tôi chỉ biết... tôi đau...

- Tao nói với mày, ngoài cái Linh ra tao sẽ không chấp nhận một đứa nào khác về làm dâu!

- Còn mày, mày cút về nhà ngay cho tao!

- Ba à, Uyên đã có con của con rồi, ba bảo con gái người ta sau này lấy chồng kiểu gì đây?

- Với lại... người con yêu không phải Linh mà là Phương Uyên. Hôn ước tại đây, chấm dứt đi, con sẽ chịu trách nhiệm với Uyên, chuyện này... coi như kết thúc!

- Ừ, kết thúc đi... bác không cần nói nữa đâu, cháu cũng muốn hủy hôn rồi!

Vừa nói tôi vừa đứng dậy đi ra ngoài! Nước mắt lăn dài đầy vội vã trên gương mặt.

Tôi đưa một tay lên, vụng về lau đi những giọt nước trong veo, mặn chát. Tay còn lại lấy điện thoại ra, run rẩy bấm số gọi cho Thu Nhi.

- A lô!

Tiếng nói vang lên từ đầu dây bên kia, tôi như muốn òa khóc lao vào lòng Thu Nhi. Cổ họng tôi nấc lên từng tiếng, giọng nói nghẹn ngào, không rõ tiếng:

- Em... khóc à?

- Không, em không sao, chị còn cầm tờ đăng ký làm học sinh trao đổi không?

- Còn, mà em làm sao vậy, chẳng lẽ...

- Ừm, đăng ký hộ em đi!

- Em xảy ra chuyện gì vậy?

Giọng Nhi như lo lắng, vồn vã hỏi ở bên kia. Tôi giương lên một nụ cười hờ hững, đôi mắt ướt nhòa khẽ chuyển tầm nhìn rồi nói:

- Em không sao...

- Em ở đâu, đợi chị một lát, sắp tan học rồi.

- Em ở...

- A lô, a lô, Linh à, em ở đâu...

" Em ở... em ở đâu đây..."

Câu nói cuối cùng thốt ra từ thần thức xót lại của tôi. Thật nhẹ nhàng, cũng thật đớn đau, một màu đen khẽ vây bủa tầm nhìn rồi đưa tôi vào trong vô thức!

Đến lúc tôi tỉnh lại trời đã ngả ánh chiều tà.

Từng ánh nắng vàng nhờ nhờ loang chút màu đỏ sậm khẽ trải dài trên ban công trước mặt!

Tôi như người đánh mất đi tất cả, hai mắt vô hồn nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ.

" Chiều đến chiều mang ánh nắng vàng.

Sáng lạn với người đang xốn xang

Chói chang với người đang bực tức

Đỏ rực, mĩ miều với người đau!

Nắng vắt ngang vòm trời trong vắt

Nắng rũ rượi khoảng trời bi thương

Nắng không biết tôi thương ai đó

Nhưng nó hiểu người đó không thương tôi.

Ánh nắng chìm

Về một phương xa xôi

Nắng lặng im

Nhưng cùng người thông cảm

Nắng vàng dám

Dám yêu rồi dám hận

Hơn con người

Không nỡ hận chỉ yêu"

- Ha... ha...hahha!

Tôi cười lên điên cuồng, trong đầu không những lẩm nhẩm nhưng câu thơ còn viết dở ban sáng nhưng bây giờ nó đã thành một bài thơ!

Đột nhiên, tôi nhận ra, thơ vì cảm xúc của tôi mà thành nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó đến thơ ca cũng chẳng thế cứu vớt tâm hồn của tôi.

Tôi nhận ra, tình yêu này do tôi mà thành nhưng rồi hiện tại nó quay sang phản bội, bán đứng lại tôi.

Muốn nắm lấy ánh nắng trong tay nhưng không thể, giọt nắng này biến mất là một giọt nắng khác thế thay nhưng mãi mãi không thể được như lúc đầu.

Tình yêu này thật đẹp nhưng một khi nó chuẩn bị mất đi thì lại bi thương khó dứt chứ không đẹp như giọt nắng, một khi nó mất đi sẽ chẳng còn giọt nắng thứ hai thay thế!

Biết vậy.

Hiểu vậy.

Mà cũng đành vậy.

Hoàn toàn buông xuôi với tất cả, cũng chẳng gào thét, kêu la đầy đau đớn

Có duyên nhưng vô phận... thì mãi mãi chỉ có thể dừng lại ở hai con người xa lạ.

Nơi này đã không giữ tôi, thì tôi đi!

- Em tỉnh rồi à?

Cánh cửa một màu u tối chợt mở ra. Nhi vừa nói vừa cười bưng cho tôi một cốc nước. Tôi nhận lấy cốc nước, do dự nắm trong tay mãi không thôi. Đột nhiên, Nhi ôm lấy tôi, bả khẽ thì thầm vào tai tôi rồi nói:

- Con gái là một nữ hoàng, đừng bao giờ buồn vì những điều không đáng. Ai rồi, cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ phải khác đi, người không khờ thì ta phải ác, dù em làm gì, chị vẫn luôn luôn ủng hộ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.