Heo... dậy nè.
- Em mà ngủ nữa anh bỏ về luôn đó.
- Dậy đi... em muốn gặp anh lâu rồi mà, anh tới rồi đây.
- ...
Tôi bực mình nhăn mặt lại, khó chịu mở mắt ra tìm cái giọng nói phá giấc nồng của tôi. Ánh sáng chói lóa của đèn điện bất ngờ chiếu thẳng khiến tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Một bàn tay đưa lên che ánh đèn trước mắt tôi, tôi mơ hồ từ từ mở mắt ra. Một lát, mọi thứ xung quanh hầu như đều rõ cả, có anh tôi nè, má tôi nè, còn có cả...
- Làm sao, mới hai năm mà đã quên anh rồi sao?
Tôi ngơ ngác lục lại trong kí ức, người con trai mà tôi quen trong vòng hai năm nay chỉ có anh tôi, thằng Nam, An... còn... còn một người duy nhất là anh ta. Tôi hoảng hồn trợn tròn mắt lên kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta đúng là...
- Nguyễn Hạ Vũ, xin được làm quen với em, anh tên Nguyễn Hạ Vũ!
Vừa nói, anh ta vừa tươi cười vén lọn tóc còn vương trên má tôi. Có lẽ do độc của con rắn còn sót lại nên thần kinh tôi như bị đơ thêm vài giây nữa, hầu như tôi đứng hình, mắt không chớp, hô hấp cũng bị kìm nén. Trời ơi chu choa cha mạ ơi, tôi không ngờ anh người yêu cũ của tôi lại đẹp trai tới như vậy luôn á. Mỗi khi thấy trai đẹp tim nó cứ nhảy loạn xạ lên thì biết đường nào mà trả lời!
- Má thấy chưa, con gái ngoan của má đấy, cứ thấy trai là đẹp là y như bắt được vàng, lại còn yêu đương luôn từ cấp hai mới đỉnh.
Anh cả tôi bao giờ cũng thế, đứng yên là ngứa mồm không chịu nổi, kể cũng lạ, sao vụ nào tôi gần chết đến nơi là ảnh cũng phải chạy tới khịa vài câu mới cho tôi chết. Cũng như mọi lần, lần này không ngoại lệ, má tôi lại đánh bốp một phát vô đầu anh, nhưng khác cái lần này cũng chẳng bênh vực tôi gì cả, chỉ lúng túng kéo tay anh tôi đi ra ngoài rồi vội vàng nói.
- Phiền cháu chăm sóc Linh giúp bác.
Nói rồi cánh cửa mà cánh gián đóng sầm lại, anh tôi vẫn oang oang hét lớn.
- Má kéo con ra làm gì?
- Mày định làm cái bóng đền 500W trong đó hay gì!
Tiếng thét lặng dần đi, Hạ Vũ quay sang nhìn tôi rồi bật cười khúc khích khiến mặt mũi tôi đỏ bừng lên đầy ái ngại.
- Má với anh trai em vui tính thật.
Nghe anh ta nói, bất giác cổ họng tôi cứng đờ chẳng biết nói gì, một lát sau, khi không biết tìm câu nào đáp lại đành gật gật đầu, vụng về ậm ờ cho có.
- Em... hai năm rồi... vẫn dễ thương như trước.
Đột nhiên giọng ảnh nhỏ lại rồi không rõ gì nữa, tôi chỉ biết mỉm cười cho có lệ chứ cũng không biết nói làm sao. Mặc dù là người quen cũ nhưng cảm giác gượng gạo lại không hề mất đi. Hạ Vũ đưa mắt nhìn tôi một lát, ảnh có vẻ thất vọng mở lời:
- Hai năm nay, em sao rồi?
Thì vẫn bình thường thôi, sau khi chia tay ảnh tôi mới quen Hoàng An, rồi năm nay An đến đây, tôi mới biết tôi có hôn ước từ nhỏ, cậu ta cũng là hôn phu của tôi nữa. Cảm giác tất cả những chuyện khó tin đó lại trôi qua nhanh chóng một cách chóng vánh, đến bây giờ, mơ hồ tôi cũng chẳng thể cảm nhận nổi sự bất ngờ còn dư âm lại.
- Không có gì đáng kể cả.
Tôi nhạt nhẽo trả lời, khóe môi giương lên nụ cười không vui mà cũng chẳng buồn. Hạ Vũ cười khổ trông tôi, bất giác anh ta cất lời:
- Anh xin lỗi, chuyện hai năm trước là anh có lỗi với em.
- Không cần đâu!
Tôi phủi phủi tay cho qua, cái chuyện ảnh nói lời chia tay vào hai năm trước tôi không hề để ý, cũng hơi buồn mất vài ngày mà thôi, chứ không bi lụy như bây giờ. Kể ra, người xin lỗi ảnh nên là tôi, tôi là kẻ chấp nhận yêu ảnh mặc dù trong thân tâm tôi chẳng hề tìm kiếm thấy một chút yêu thương nào mình dành cho người ta, năm ấy tôi chấp nhận cũng bởi do con bạn tôi nó khuyên tôi nên yêu thử một lần, ừ thì yêu, nhưng là yêu trên danh nghĩa mà thôi! Ít ra, Hạ Vũ là người nói lời chia tay sẽ khiến tôi không áy náy nhiều tới như vậy, điều này, có lẽ tôi nên cám ơn anh ta.
- Em... từ bao giờ em trở nên như vậy?
Tôi "hả " một tiếng ngạc nhiên, như vậy là như thế nào chứ? Phải chăng là cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma này sao? Ừ thì là từ cái lúc yêu đương vô người nó thế đó, yêu lắm vào rồi lú cả ra.
- Em nói đi, là ai?
- Không có gì đâu.
- Có người cố tình hại em, em nói thật anh biết!
Hạ Vũ dùng ánh mắt đầy kiên định lẫn tự tin nhìn tôi, tôi thở dài, bất lực với kiểu này. Đúng là người lớn mà, mà lại là người đã từng rất hiểu tôi nữa chứ, quả nhiên, tôi không qua được mắt ảnh. Trầm ngâm, do dự một lúc tôi cũng quyết định kể cho ảnh nghe, miệng tôi chép vài cái nhàn nhạt rồi thong thả nói:
- Chuyện kể ra thì dài lắm, anh có thời gian mà nghe không hay thôi!
- Chuyện của em dài đến mấy anh cũng nghe!
Tôi gật gật đầu, bó tay, á khẩu với trường hợp này, mà kể thì có lẽ nên kể từ lúc An xuất hiện nhỉ, nhưng dài quá, thôi thì tôi tém lại chút chắc cũng xong xuôi.