Gần một tháng sau, tôi được ra viện. Tầm này cũng chỉ vẻn vẹn hai tuần nữa là tới Tết. Đáng lẽ đã qua huấn luyện quân sự từ lâu, nhưng tại mấy đứa bạn chí cốt xin tới lúc tôi xuất viện để rèn luyện cùng cho có bạn có bè. Bạn bè gì tầm này, tranh thủ hành hạ nhau thì có. Đúng như ý muốn của tụi nó, thầy hiệu trưởng đồng ý, cô giáo chấp nhận, ba tôi cũng không phản đối. Vậy là ngày mai lại phải vác cái xác tới trường quân sự ăn khoai lang chuối chiến thôi!
Bữa tôi xuất viện, An cũng được về. Dạo này thỉnh thoảng tôi có chạy qua nhưng An đều tránh mặt, hôm thì kiếm cớ đuổi khéo, sau rồi ra mặt mắng tôi rồi trực tiếp đuổi về. Nhìn là biết, ắt hẳn Hạ Phương Uyên đã nói xấu gì đó về tôi trước mặt cậu ta. Mà thôi, kệ, vố này tôi cứ ghi tạm trong lòng đã, sau này cậu ta nhớ lại sẽ tính cả chì lẫn chài cũng không muộn!
- Linh ơi, hai bác gọi qua ăn cơm kìa!
Tiếng má tôi gọi vang từ tầng dưới, tôi hăm hở nãy giờ, quần áo cũng xong xuôi cả, đảm bảo siêu xinh xẻo luôn. Vừa nghe tiếng má gọi tôi đã tung tăng chạy xuống, ôm lấy tay má qua nhà hai bác, ba tôi đã ở đó sẵn giờ chỉ chờ mỗi má con nhà tôi!
- Ô, đợi nãy giờ, mau vào trong đi!
Bác gái đi ra thấy tôi với má liền kéo tay chúng tôi vào trong. Bên trong cơm nước đã xong xuôi, bát đũa đâu vào đó. Vừa trông tôi vào, bác trai đã kéo tôi ngồi ngay xuống bên cạnh bác. Một lát sau, khi đã đông đủ thì tất cả bắt đầu vào bữa.
Cả bữa ăn, tuy toàn những món tôi thích nhưng tôi đều không ăn được mấy, cứ ngồi chọc chọc bát rồi cắn đũa, thỉnh thoảng liếc liếc mắt lén nhìn Hoàng An. Cậu ta cúi đầu im lặng, tay đưa đũa đều đều, không chê cũng chẳng khen gì. Đôi khi bắt gặp ánh mắt của tôi, An không giật mình mà nhìn chằm chằm lại, cái vẻ ghét bỏ rõ mồn một trên mắt cậu ta làm tôi chột dạ cụp mắt xuống.
Bác trai với ba tôi trò chuyện liên tục, đũa cũng không chạm vào thức ăn, bác hết khen tôi rồi khen ba má tôi. Cho tới lúc bác yêu cầu An cám ơn tôi thì cậu ta đột nhiên lẳng lặng bỏ đũa xuống đi lên tầng giữa ánh mắt ngạc nhiên của bốn con người. Ba má tôi phải can mãi bác trai mới không mắng cậu ta nữa, tôi cá, từ hai bác tới ba má tôi chắc ai cũng bất ngờ lắm, còn với tôi, điều này khá là hiển nhiên. Hạ Phương Uyên mà, khả năng tẩy trắng của cô ta còn hơn cả bột giặt aba nữa, đến người bình thường cô ta còn che mắt nổi huống chi một Hoàng An đã mất trí!
Ăn cơm xong xuôi, tôi rón rén lên trên tầng, đứng trước cửa phòng của cậu ta một lát rồi tần ngần gõ cửa.
Một lúc lâu sau vẫn không có hồi âm từ bên trong, tôi sốt ruột liều tay đẩy cửa mà bước vào. Hoàng An cậu ta ngồi vẩn vơ trên cửa sổ gấp máy bay. Một trận gió thổi qua, chiếc rèm màu kem nhạt tung lên phất phơ trong gió, cái cảm giác rung động bồi hồi bỗng nảy lên trong lòng tôi. Nhưng, với bản thân tôi ở hiện tại chỉ có thể cúi mặt mà cười lên ngây dại.
- Cô vào đây làm gì?
An hỏi. Hai tay cậu ta vẫn thoăn thoắt gấp máy bay, mắt không rời bầu trời xanh rờn ngoài kia.
- Bình thường... tôi vẫn hay trèo ban công qua thôi!
Nói rồi tôi mỉm cười, nhảy lên phía bên kia cửa sổ, hai tay chống xuống, đầu ngẩng lên hít một hơi thở thật sâu. An liếc tôi một chút rồi do dự nói.
- Hình như... tôi với cô rất thân!
- Không! Hạ Phương Uyên kiểu gì chả nói với cậu, cậu hỏi lại tôi làm gì!
- Sao cô biết Uyên nói gì với tôi?
- Haiz!
Tôi thở hắt một hơi rồi phi mạnh chiếc máy bay cậu ta vừa gấp ra bên ngoài. Hai mắt nheo nheo lại cảm nhận từng giọt nắng, được một lúc, máy bay hạ trên ngọn cây xoài xa tít tắp!
- Xa không?
Tôi thản nhiên hỏi, An nhìn tôi có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
- Cũng được.
- Ừm.
Tôi gật đầu liên tục mấy cái, nụ cười trên môi cũng không mất đi, ngang nhiên chép miệng mà nói
- Cái máy bay kia dù không phải của tôi nhưng tôi vẫn khiến nó bay xa trong tầm tôi kiểm soát. Còn trái tim cậu, tôi chỉ gửi nhờ Hạ Phương Uyên mà thôi, rồi có một ngày, tôi cũng lấy lại!
Nói rồi tôi điểm ngón tay trỏ vô giữa lồng ngực An. Cậu ta không chớp mắt nhìn tôi, bắt gặp cái ánh mắt kiên định đó trái tim tôi bỗng nhiên nhói lên đầy chua xót, sống mũi dư chút cay đắng, cổ họng còn đọng cảm giác nóng ran đến cả khóe mắt cũng nghẹn ngào, chỉ trực trào ra.
- Vô sỉ!
An hất tay tôi đi rồi ném những chiếc máy bay còn lại ra ngoài. Cậu ta tức giận nhảy xuống rồi đi ra ngoài, tôi ngồi ở cửa sổ vẫn không quên mà tặc lưỡi một câu
- Xem ra cậu mất trí chứ không ngu.
Nói xong, có lẽ An càng thêm giận, cậu ta đóng rầm cửa lại đi xuống dưới nhà. Tôi cười lên nhạt nhẽo, đưa tay quơ lấy chiếc máy bay duy nhất cậu ta gấp còn sót lại. Mở hai cánh máy bay ra, tôi nhẹ nhàng đặt bút, nắn nót từng câu chữ:
" Mong một ngày cậu sẽ nhớ lại... tới một ngày ta mãi ở bên nhau... Hẹn!"
Máy bay tung cánh bay lên bầu trời xanh rộng lớn. Nắng và gió tạt qua để lại biết bao dư âm chẳng thể thay thế nổi. Hoàng An là một, kỉ niệm của chúng tôi là một, sẽ chẳng có một ai đủ tư cách xóa đi những sự thật hiển nhiên đó! Kể cả... ông trời!