***
Tiếng lửa reo lên tí tách, cháy đều đều xung quanh tai tôi. Hai mắt tôi khó khăn mở ra, nhìn lên những vách đá xung quanh.
- A!
Chân tôi khẽ động tới đau tiếng. Lông mày nhíu lại khó chịu. Có vẻ như An đã tìm được nơi trú chân này khi trời mưa.
- Bà tỉnh rồi hả!
Phía bên ngoài An hớn hở đi vào, tay cậu ta còn cầm theo nắm cây dại. Nghe cậu ta hỏi tôi cũng áy náy khẽ gật đầu.
- Đưa chân đây, tôi coi tý đã.
An vừa nói vừa lật cái áo khoác ra, cẩn thận vết băng trước đó.
Mà khoan! Có gì đó sai sai, ngay lập tức tôi hoảng hốt hỏi.
- Quần áo tôi đâu?
Tay An ngưng lại, bất giác mặt cậu ta đỏ ửng lên. Rồi, hiểu luôn.
- Bà yên tâm, dù gì tôi cũng chịu trách nhiệm với bà mà!
Tôi nhắm tịt hai mắt lại, coi như tôi không biết gì hết, không hiểu, không biết, không...không được!! Nội tâm tôi gào lên điên cuồng, còn chưa hết ngại thì An nói tiếp.
- Trông thế mà điện nước bà đầy đủ ghê!
" Bốp"
Tôi nghiến răng nghiến lợi bốp một phát thật đau vô đầu cậu ta, tới giờ này còn thích đùa nữa.
- Giỡn mà, ngồi im tôi cầm máu cho, vẫn còn chảy máu này!
Tôi nín thở, hai tay bấu chặt vào áo trải bên dưới.
- Đau lắm hả?
Cậu ta hỏi, tôi liền lắc đầu lia lịa, lát sau, mới nhỏ giọng hỏi lại.
- Sao ông biết cầm máu?
- Cụ tôi làm đông y mà, dù cụ mất nhưng sách cụ vẫn còn.
- Thế sao mấy bữa trước còn để bị cảm?
- Hở, bà nhớ dai vậy, chẳng qua... tôi... tôi muốn bà quan tâm tôi chút thôi.
An cúi mặt xuống, lúng túng nói. Bất giác, mặt tôi hơi nóng lên, có chút phiếm hồng nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên trả lời.
- Vậy à!
- Um.. tôi xin lỗi, bà nghỉ đi, có đói thì lấy đồ ăn ở đây, tôi gọi điện cho cô rồi. Đợi trời tạnh mưa chắc là sẽ có người đến!
Tôi khẽ gật đầu, tay ôm lấy túi nước nóng. An cẩn thận bóc cái bánh cho tôi rồi lủi thủi ra ngồi cạnh đống lửa. Cảm giác ấm áp lạ lùng bay nhảy trong không gian xung quanh, lởn vởn trên cánh mũi tôi, tạc vào cõi lòng tôi sự yên bình của thoả mãn.
- À, nãy ông có nghe thấy tiếng gì không?
Đột nhiên tôi nhớ đến cái tiếng nổ đó, dường như tôi thấy ở đâu rồi nhưng mà chẳng thế nhớ. An có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói.
- Bà nghe thấy hả?
Tôi gật đầu, tiếng nổ to như vậy không nghe thấy mới là lạ.
- Bà có thấy mùi gì không?
- Lưu huỳnh cháy?
- Ừm, nhưng đốt lưu huỳnh thì không gây ra tiếng động, hẳn là nổ vật gì đó chứa lưu huỳnh!
Nổ vật gì đó chứa lưu huỳnh? Hình như, có thứ nổ bằng lưu huỳnh mà tôi từng đọc qua, nhưng bây giờ tôi không tài nào nhớ nổi.
Mọi thứ cứ mang máng trong đầu tôi. Có vẻ như tôi đọc trong sách của ba, hôm đó tôi vô phòng của ba tìm sách đọc thì thấy một sơ án trên bàn, gì mà...giữ nhóm săn bắt...săn bắt....
A! Đúng rồi, cuối cùng tôi cũng ngộ ra một chút, vật chứa lưu huỳnh mà nổ có thể là bom mà bọn chúng dùng săn bắt. Nhưng có kẻ ngu nào khi bị truy bắt lại còn gây ra tiếng động lớn như vậy? Trừ khi... do sự chủ quan của cả hai bên.
- An này!
- Hở?
- Ông biết ngọn núi này không?
Tôi hỏi, An cười lên dí một đi vô đầu tôi.
- Ngọn núi này tên Bắc Sơn, trước kia là ngọn núi hoang sơ, nguy hiểm mà cũng nhiều tài nguyên nhất ở phía Bắc. Tuy nhiên vài năm trước có vụ lâm tặc nên Bắc Sơn bị hủy trầm trọng, người ta mới cải tạo ngọn núi này thành nơi dã ngoại như hôm nay, mà bà làm sao hả?
Tôi lắc đầu, lần này thì có vẻ dự đoán của tôi không hề sai đi.
Tiếng nổ tôi nghe tiếng tưởng chừng của bom nhưng lại là thuốc nổ đen. Loại thuốc này xuất hiện ở thế kỉ XIX, đến thế kỉ XX đã không còn, thuốc nổ đen chủ yếu do kali nitrat nhưng còn cho thêm lưu huỳnh để tăng sức công phá, loại thuốc nổ này trước để làm thuốc súng sau dùng phá hang, phá đá, khai mỏ, thậm chí là săn bắt. Khi thuốc nổ, sẽ tạo ra một làn sóng xung điện truyền trong không khí, những động vật gần đấy ngay lập tức ngũ tạng sẽ vỡ nát mà chết. Không chỉ ảnh hưởng tới mục tiêu săn bắt mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới hệ sinh thái, một trong những tội phạm mà ba tôi truy bắt cũng thuộc nhóm đối tượng này.
- An, tạnh mưa chưa?
Sau một hồi suy luận, tôi quyết định đi xem thực tế đó có phải thuốc nổ đen không. An đi ra bên ngoài, vươn bàn tay cảm nhận rồi ngoái lại cười tươi rói.
- Tạnh rồi, chuẩn bị có người đến đón chúng ta.
- Ừm, ông gọi cho cô giáo đi.
- À ha, bà không nhắc thì tôi suýt quên.
- Tuy nhiên, ông nói với cô đừng đến vội, hoặc không cần phải lên đón đâu!
- Tại sao?
An tròn mắt ngạc nhiên hỏi tôi, tôi bình tĩnh, suy nghĩ thật kĩ, nuốt luôn một ngụm nước rồi từ tốn nói.
- Tôi nghi ngờ tiếng nổ kia là thuốc nổ đen!
- Rồi sao? Bà muốn đi xem?
Lông mày An nhíu lại trông vô cùng khó coi. Đứng trước câu hỏi đó tôi ngập ngừng ngoảnh mặt đi rồi khẽ gật đầu.
- Bà điên à!
An hất tung đống đồ trước mặt rồi hét lớn, tôi định thần nhìn cậu ta.
- Tôi không điên, ông có biết ba tôi vì vụ này mà mệt mỏi như nào không? Mà cũng chưa chắc đó là thuốc nổ đen thật, đi một chuyến cũng không sao!
- Lỡ là thật thì sao?