Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 98: 98: Ân Ân Oán Oán 2




Chu Kiêm sau khi hồi phục lại bệnh tình, đầu băng bó vết thương ngồi trên giường bệnh ông nghĩ lại vào lúc mình không còn trụ được nữa mà nhắm mắt sắp ngất đi thì một gương mặt quen thuộc tiến lại phía mình, đó cũng chính là Dương Tiêu Hồng.

- "Dương Tiêu Hồng, đồ chó, anh em tốt bao nhiêu năm vậy mà lại đến giết hại gia đình bạn của mình để chuộc lợi, nhất định sau này ta sẽ báo thù"

Kể từ lúc ấy Chu Kiên chỉ có ôm hận thù trong lòng một mình gà trống nuôi con.

Ông bắt đầu tập võ thành lập một bang phái xã hội đen.

Tuy không ai biết đến danh tính người đứng đầu nhưng thật sự ông như một con rắn độc khó đối phó.

Còn về phía Dương Tiêu Hồng, sau khi quay lại bệnh viện thì phát hiện Chu Kiêm đã suất viện nhưng sau đó lại mất tích, không có liên lạc, không tìm được người cho dù có cố gắng cách mấy.

Khi đó Dương Tiêu Hồng cũng một vợ một con nên không tiện để tìm kiếm cậu bạn thân mất tích của mình.

Chu Kiên mất tích như không còn dấu vết.

Sau khi chứng kiến một vụ án chấn động gia đình của Chu Kiêm thì đến thời điểm hiện tại vợ của Dương Tiêu Hồng lúc bấy giờ cũng mắc một căn bệnh lại mà qua đời.

Bà để lại cho ông một đứa con trai chỉ mới 5 tuổi, bây giờ ông cũng rơi vào hoàn cảnh ba mẹ không còn sống, đến người bạn đời cũng chết.

Một mình Dương Tiêu Hồng nuôi con, ông phấn đấu qua từng ngày thì cuối cùng cũng được lên cái chức vụ thống đốc.

Bao nhiêu người ngưỡng mộ, bao nhiêu người ao ước nhưng không ai thể hiểu được trong lòng ông có những tâm sự gì.

Dương Tiêu Hồng kể lại sự việc chị cái Chu Ngọc Lan.

Chu Kiêm không tin đây là sự thật, ông ta nổi giận đùng đùng quát.

- "Dương Tiêu Hồng, mày nói láo, chính mày là người đã hại gia đình tao! Chị gái tao sẽ không bao giờ làm ra những loại chuyện đó"

Dương Tiêu Hồng hỏi lại "Vậy chị gái của ông bây giờ còn sống hay đã chết, lúc gia đình bị giết hại chị gái ông bỏ trốn hay là mất tích"

Chu Kiêm không biết nói gì trước câu hỏi đó, Dương Tiêu Hồng nói tiếp.

- "Chu kiêm đó là sự thật, ông không tin thì tùy!"

- "Dương Tiêu Hồng.

Dù sao hôm nay tao cũng phải báo thù"

Chu Kiêm không thể chấp nhận nổi sự thật mà Dương Tiêu Hồng vừa kể, ông khăng khăng kêu bọn thuộc hạ sông lại phía Dương Tiêu Hồng thì đột nhiên ở phía ngoài tiếng súng liên tiếp vang lên.

Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng bị hạ gục.

Dương Tư Thần đứng bên ngoài chĩa ở nòng súng đang còn bốc khói về phía Chu Kiên.

Hai mắt anh hơi đỏ lên vì chỉ còn thiếu một chút nữa thôi ba của anh sẽ không còn trên thế gian này nữa.

Từ nhỏ anh đã thiếu đi tình thương của mẹ bây giờ không thể để người thân duy nhất bên cạnh mình rời xa.

Dương Tư Thần nhìn Chu Kiêm, trên khuôn mặt ông ta không giấu nổi sự hốt hoảng.

Khuôn mặt Dương Tư Thần sắc thái thay đổi như không có linh hồn, lạnh lùng, chết chóc.

Tay anh nhẹ nhàng bóp cò súng khi Chu Kiêm đang có ý định xông lên để đâm Dương Tiêu Hồng.

Dương Tiêu Hồng nhìn Dương Tư Thần mà la lớn "Tư Thần"

Chu Kiêm đã bị ăn viên đận vào chân, ông ta quỵ xuống đất trước mặt Dương Tiêu Hồng.

- " Mày sẽ phải trả giá"

Dương Tiêu Hồng nhanh chóng đi đến nơi.

Dương Tư Thần chạy đến phía Dương Tiêu Hồng.

- "Ba...ba có sao không?"

Bọn đàn em của Dương Tư Thần nhanh chóng sông đến hạ gục tất cả những tên côn đồ đang bao vây ở đây.

Dương Tiêu Hồng ông nhìn người bạn Chu kiêm của mình mà lòng đau như cắt.

Tất cả mọi chuyện chỉ là một sự hiểu nhầm, vậy mà nó đã đi quá xa rồi.

Liệu có sửa lỗi được không!...Có quay lại được như ban đầu được không!

Viên đạn không ghim quá sâu nên Chu Kiên cũng vẫn còn cử động được.

Dương Tiêu Hồng đôi tay run rẩy nói với Dương Tư Thần.

- "Nhanh...nhanh lên, đưa ông ấy đến bệnh viện"

Dương Tư Thần nhìn Dương Tiêu Hồng đầy bất ngờ, chẳng phải hồi nãy Chu Kiêm ông ta còn đang định hành hung ông, mà bây giờ ông lại nói như vậy thì có phải là lòng bao dung quá lớn rồi không?

- "Ba, ông ta có ý định hành hung ba mà tại sao.."

- "Chỉ là hiểu nhầm thôi, nhanh lên đưa ông ấy đến bệnh viện"

Dương Tiêu Hồng nói với chất giọng đầy gấp gáp.

Dương Tư Thần đánh ánh mắt đầy căm thù nhìn về phía Chu Kiêm.

Đây là lần đầu Dương Tư Thần thấy ba mình có biểu hiện như vậy.

Theo anh thật sự đây không phải là một hiểu lầm nào cả, nếu như anh không đến kịp lúc thì mọi người chuyện sẽ như thế nào! Nếu như anh không đến kịp lúc thì người nằm xuống có phải ba anh hay không?

- "Dương Tư Thần, ba nói con có nghe không?"

Thấy con trai mình vẫn không có biểu hiện gì thì ông liền nói.

Nghe được những lời này từ ba mình trong lòng anh như có núi nửa tích tụ.

- "Hắn ta định giết ba con, con không đi.

Con không thể cứu hắn ta".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.