Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 115: 115: Đêm Động Phòng




Tối Hôm Đó

Sau khi buổi hôn lễ hoành tráng với sự có mặt của rất nhiều vị khách quý đến chứng kiến sự thành đôi của Dương Tư Thần và Lục Kiều Hân kết thúc, cô ngồi trên chiếc giường tân hôn trong căn phòng mà đã được chuẩn bị từ trước.

Không gian trong phòng yên lặng vắng vẻ, bên ngoài tối om vì đã tắt hết đèn điện.

Chiếc váy cô dâu đẹp đẽ hồi nãy cô đã thay ra từ lâu, có vẻ cô vừa tắm xong nên trên người mặc một bộ đồ ngủ.

Mái tóc hơi ướt rũ xuống, phần khuôn mặt được tẩy trang đi lớp phấn nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô.

Ngay bên trong phòng tắm những làn nước đang vào rào rạt, hóa ra là Dương Tư Thần đang tắm bên trong.

Hồi nãy anh ngồi bên ngoài đợi cô tắm xong rồi anh mới dám vào tắm.

Lục Kiều Hân không ngờ chỉ là ngày vui thôi mà cũng chuẩn bị các bước sau một buổi lại mệt mỏi như vậy.

Thật sự quả nhiên là việc lấy chồng không đơn giản mà.

Kiều Hân đứng lên bắt đầu bước nhẹ từng bước chân trần đi xung quanh phòng của hai người, nhìn những họa tiết trang trí thật là đẹp mắt.

Phía trên tường còn treo vài quả bóng bay hình trái tim nhiều màu sắc.

Cô tò mò đi chậm lại phía những quả bóng bay đó, tay khẽ chạm nhẹ lên trúng rồi đột nhiên một tiếng động vang lên khiến cô phải giật mình.

- "Lục Kiều Hân, có chuyện gì thế!"

Dương Tư Thần ở bên trong phòng tắm cũng nghe được tiếng động bên ngoài liền nhanh chóng hỏi cô.

- "À, không có gì.

Mấy quả bóng bay bị em làm vỡ thôi"

Không phải chứ, chỉ mới đụng nhẹ thôi mà bóng bay đã vỡ rồi.

Chắc những quả bóng bay này đã được chuẩn bị khá lâu nên bây giờ mới dễ vỡ như vậy.

Cô đang mải mê nhìn ngắm những thứ đồ được trang trí xung quanh phòng thì đột nhiên chợt nhớ đến những lời của mẹ cô đã căn dặn từ trước khi tiến ra lễ đường.

Khuôn miệng nhỏ của cô sẽ mỉm cười.

Cô nhìn lại phía giường với bộ đệm êm ái và hai chiếc gối đang còn mới nguyên trên giường.

Lục Kiều Hân nhanh chóng trèo lên giường làm những hành động kỳ lạ, cô đặt mông ngồi lên hai chiếc gối.

Lấy váy cưới của mình vắt lên trên áo chú rể hồi nãy mà Dương Tư Thần vừa mới cởi ra.

Những hành động đó cô làm xong không một ai hay biết thì vừa lúc Dương Tư Thần cũng đã tắm xong, anh mở cửa nhà tắm bước ra ngoài.

Anh nhìn về phía giường thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

Không phải chứ mới đó cô đã ngủ rồi sao!

Hồi nãy anh còn vừa nghe tiếng động của cô bên ngoài vậy mà bây giờ bước ra anh đã thấy cô ngủ say sưa trên giường.

Dương Tư Thần tiến lại phía giường.

Anh ngồi xuống chỗ phía bên cạnh chỗ cô nằm, lông mi cô hơi cử động, cảm giác phía bên cạnh mình chiếc đệm đang lún xuống.

Là anh đang ngồi cạnh cô!

Lục Kiều Hân cảm thấy người kia cứ ngồi bất động bên cạnh mình mãi khiến tinh thần cô phân tâm, cả cơ thể như muốn cử động vì cảm giác giả vờ này không được thoải mái cho lắm.

Cô giả vờ ngủ mơ rồi khẽ cựa người, chân tay dang rộng để xem người kia đang ngồi ở chỗ nào trên chiếc giường.

Cô cảm thấy xung quanh trống rỗng liền nhẹ nhàng mở mắt ra.

Khi cô vừa mở mắt thì điều làm cô giật mình là khuôn mặt của anh đang áp sát vào mặt mình nhìn ngắm.

Cô hét lên.

- "A.

Sao...sao anh lại ở đây"

- "Tại sao anh lại không được ở đây, chúng ta vừa mới cưới xong.

Chúng ta là vợ chồng nên phải ở chung"

- "À"

- "Nhưng mà hồi nãy lúc anh nhìn em ngủ cứ là lạ sao ấy!"

- "Lạ làm sao?"

- "Em giả vờ ngủ mà lông mi cứ cử động liên tục"

Cảm thấy bị bại lộ nên Lục Kiều Hân đành nói.

- "Ừ, em giả vờ ngủ mà.

Tưởng anh không biết"

- "Haha, giả vờ ngủ như vậy ai chẳng nhận ra được"

- "Hứ..."

Không khí đột nhiên trở nên yên lặng như tờ, xung quanh không một tiếng động.

Lục Kiều Hân giả vờ liếc mắt nhìn xung quanh phòng nhưng rồi cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của anh đang nhìn cô.

Đột nhiên anh chống hai tay sang hai bên, mặt hơi cúi xuống.

Lục Kiều Hân chớp mắt nhìn anh.

- "Vợ yêu, bây giờ em gọi anh là gì?"

- "Chúng ta cưới nhau rồi thì đương nhiên em phải gọi anh là chồng"

- "Em nói lại xem"

- "Chồng yêu, chồng yêu, chồng yêu siêu cấp đẹp trai nhất hệ mặt trời"

Dương Tư Thần nghe được những lời nói hồi nãy của Lục Kiều Hân thì khuôn mặt tỏ vẻ khoái khoái.

Anh cười cười mãi không thấy ngừng.

Vừa cười anh vừa hỏi tiếp.

- "Em nói lại đi"

- "Chồng yêu, chồng đẹp trai.

Em yêu chồng, được chưa"

- "Được rồi, được rồi"

Dương Tư Thần lấy gối nằm sang phía cạnh của cô, tay anh nhấn công tắc của đèn ngủ bên cạnh tắt nó đi.

- "Vợ, hôm nay mệt không?"

- "Mệt"

- "Vậy em ngủ đi, để dành hôm sau khoẻ rồi làm"

- "Làm gì?"

Anh nói thầm.

- "Làm chuyện vợ chồng!"

Cô đỏ mặt.

Đấy! Vốn tưởng một đêm tân hôn đầy sóng gió như bao cặp vợ chồng, vậy mà...hazz.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.