Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Vừa khéo trùng hợp, lại không giống như trùng hợp, không phải giấu đầu hở đuôi thì cũng là bịt tai trộm chuông.
Bản thân Ôn Lý cũng cảm thấy chuỗi "Ngẫu nhiên" này cũng có chút giàn dựng.
Làm sao có thể khéo như vậy?
Nhưng tới lần này đến lần khác, đúng là như vậy thật.
Đằng sau Trần Hạc Chinh là một chàng trai trẻ tên là Trác Tự, cực kỳ ghét cái thiết kế của "Bốn mùa cùng xuân", mái tóc lòe loẹt cùng với vài chiếc khuyên tai đính kim cương ở trên lỗ tai.
Trác Tự dựa vào tay vịn cầu thang, liếc nhìn đồ đạc trên mặt đất, cười khẽ nói: "Đạo cụ cũng chuẩn bị sẵn, mặc thiết kế do bạn của A Chinh thiết kế, tay cầm tấm áp phích album do A Chinh làm, tiểu cô nương, cô có phải hay không rất thích A Chinh của chúng tôi phải không? Sau khi nghe tin tức của anh ta cô đã chạy đến đây đúng không? Đừng sợ, nếu cô thích cứ theo đuổi anh ta đi, tôi sẵn sàng cho cô WeChat của anh ấy."
Trác Tự và Trần Hạc Chinh đã lâu không gặp nhau, mấy tháng gần đây mới có thể liên lạc được, tất nhiên sẽ không biết chuyện giữa Ôn Lý và Trần Hạc Chinh, thậm chí còn không biết hai người này trước đây đã từng quen biết nhau. Hắn đẩy vai của Trần Hạc Chinh, cười nói: "A Chinh, người hâm mộ của cậu kìa, cậu có muốn ký tặng hay chụp ảnh gì không?".
Những người đi cùng Trần Hạc Chinh đều đang cười, có loại cảm giác cao cao tại thượng.
Trần Hạc Chinh mặt không hề thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Lý, một nửa ngọn đèn rơi xuống bên cạnh anh, lộ ra chiếc mũi thẳng và đôi mắt đen láy, toát ra khí thế hung hãn mạnh mẽ.
Đối diện với ánh mắt đó, Ôn Lý không còn cách nào khác ngoài tránh né, cô cúi xuống nhặt đồ bị đánh rơi.
Trần Hạc Chinh đột nhiên tiến lên vài bước, Trác Dự giật mình, định đưa tay ra can, nhưng Trần Hạc Chinh đã kịp dừng lại, mũi giày vừa chạm vào tấm áp phích và một viên kẹo chanh được gói riêng.
Ôn Lý liếc mắt nhìn thấy động tác của anh, lưng nhất thời cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Cô thu dọn đồ đạc cất đi, đứng dậy nhìn anh.
"Trần Hạc Chinh," cô gọi tên anh, giải thích bằng một giọng rất nhỏ, "Quần áo và phụ kiện đều do tôi dạo phố tùy tiện mua, những tấm áp phích là do cửa hàng đưa, tôi không biết anh sẽ đến đây để ăn uống, cũng không cố ý để lộ ra những kí hiệu mờ ám với anh, nếu như sớm biết anh tới đây, tôi..."
"Nếu biết tôi đến nhà hàng này," Trần Hạc Chinh ngắt lời cô, "Em nhất định sẽ tránh đi, phải không?".
Nghe hai người đối thoại, Trác Tự không khỏi nhướng mày —— hắn lúc trước cư nhiên không nhận ra, hai người này có quen biết!
Nghe nói thiếu gia của Trần gia không dễ gần, tâm tư thâm sâu khó đoán, đoán không ra, Trác Tự thở dài nghĩ, hôm nay hắn đã thấy qua, không chỉ được lĩnh ngộ, còn chuẩn bị nhận được một cú đấm sấm sét!
Đáng lẽ vừa rồi hắn không nên hèn hạ như vậy, chen vào giữa chừng!
Thái độ của Trần Hạc Chinh có thể được coi là gây sự trước, Ôn Lý khó có thể chống đỡ, lúng túng: "Tôi..."
"Cùng Mạnh tổng đi tới nhà hàng yêu thích của em dùng bữa, đây coi là cái gì? Hẹn hò sao?". Trần Hạc Chinh lần thứ hai ngắt lời của cô, giễu cợt nói: "Xem ra tôi đến quấy rầy hai vị rồi, thật nên xin lỗi Mạnh tổng."
Khuôn mặt của Mạnh Hạnh Văn tái xanh, ông ta liên tục vẫy tay nói: "Trần tiên sinh ngàn lần đừng hiểu lầm, tôi cùng với Ôn tiểu thư chỉ là tình cờ gặp nhau, không có quan hệ gì với nhau hết, thật sự không có gì cả!".
Trần Hạc Chinh nở nụ cười, giọng điệu mơ hồ: "Hình như tôi lại hiểu lầm rồi. Tôi còn tưởng rằng hai năm nay Mạnh tổng và Ôn tiểu thư rất thân thiết."
Trác Tự càng nghe bên lề càng hoang mang —— giọng điệu cùng thái độ của Trần Hạc Chinh, nghe có vẻ giống đang ghen tuông?
Làm tốt lắm, anh ta từ khi nào có máu ghen trong người vậy? Lại có biến mình thành cái dáng vẻ chua ngoa như thế.
Trước khi Trác Tự kịp suy nghĩ, trong lòng Ôn Lý cảm thấy ớn lạnh——
Trần Hạc Chinh nghĩ rằng cô đến với Mạnh Hạnh Văn, anh cho rằng cô đã biết Mạnh Hạnh Văn đã có vợ và hai cô con gái, nhưng lại cố tình muốn dính dáng tới!
Nếu những gì Mạnh Hạnh Văn vừa nói là sự thật, Trần Hạc Chinh không chỉ biết cô bị vợ chồng họ Mạnh kia gây khó dễ, còn giúp cô ra mặt, vậy mà bây giờ anh ở đây hỏi cô, như thể đâm vào chỗ đau.
Mạnh Hạnh Văn càng vội vã giải thích, càng gạt mối quan hệ sang một bên thì tình huống của Ôn Lý cũng càng trở nên xấu hổ.
Đầu tiên, dì Trương nói rằng cái chết của cha mẹ cô là xui xẻo, sau đó Mạnh Hạnh Văn gây rắc rối cho cô, bây giờ ngay cả Trần Hạc Chinh cũng muốn đâm cô vài câu. Dường như tất cả những điều xui xẻo đều đụng vào nhau, xoắn lại thành một con dao, một thanh gươm, cắt từng tấc từng tấc sự yên bình và dịu dàng trên cơ thể cô, để lộ vết thương mong manh bên dưới mãi không lành.
Không khí xung quanh như đông cứng lại, ngột ngạt khó hiểu.
Trác Tự bỏ đi vẻ mặt cười nhạo đó, lặng lẽ kéo gấu áo của Trần Hạc Chinh xuống, nói nhỏ anh đừng có gây nên chuyện, thật sự rất khó coi.
Vừa rồi, Ôn Lý chỉ tập trung vào việc nhặt tấm áp phích, bỏ lỡ chiếc kẹo chanh được gói riêng, lúc này, chiếc kẹo nằm trên mũi giày của Trần Hạc Chinh, giống như một đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ đi.
Nhìn viên kẹo, Ôn Lý lại gọi tên của anh: "Trần Hạc Chinh, tôi nhớ kỹ trước đây anh cực kỳ ghét cách nói chuyện châm chọc như vậy, hiện tại cũng đã thay đổi rồi sao?".
Bàn tay treo bên hông của Trần Hạc Chinh đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Ôn Lý không ngẩng đầu cũng không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào viên kẹo bị vứt đi rồi nói tiếp: "Tôi và Mạnh tiên sinh không có hẹn hò, cũng không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào hết, ân oán cũng coi như là có một chút. Một năm trước, vợ của Mạnh tổng đối với tôi cực kỳ hung dữ, thế nên Mạnh phu nhân cứ khóc lóc om sòm, còn cho người theo dõi tôi, bị người ta chê cười, trở thành đề tài trong tất cả câu chuyện của mọi người."
Mạnh Hạnh Văn chỉ có thể cười khổ nói: "Đúng, hết thảy đều là hiểu lầm, hiểu lầm..."
"Hiểu lầm sao?" Ôn Lý mỉm cười, lúc này cô ngẩng đầu, nhìn ngoài không khí có mùi thơm nhẹ cùng ánh sáng chói lọi của ngọn đèn, nhìn vào đôi mắt đen láy của Trần Hạc Chinh, hỏi anh: "Trần Hạc Chinh, đây là những 'hiểu lầm' mà anh đã nghe sao? Tôi vẫn thật tò mò, lúc đó Lương phu nhân tới tìm tôi, đòi muốn lột da mặt của tôi ra, thế nào lại đột nhiên lại dừng lại? Là ai? Là ai tử tế giúp đỡ tôi như vậy?".
Hai người yêu nhau nhất định sẽ hiểu rõ đối phương nhất, làm cho đối phương tổn thương quả thật là quá dễ dàng.
Một vẻ xấu hổ và khó chịu thoáng qua đôi mắt của Trần Hạc Chinh.
Lúc đầu chia tay chính là Ôn Lý đề nghị, cô bỏ rơi anh, thẳng thừng nói không cần anh nữa.
Tuy nhiên, khi biết cô gặp khó khăn, anh vẫn không thể không giúp đỡ cô, giống như một con chó không vừa lòng chủ mà vẫn muốn vẫy đuôi!
Phép ẩn dụ này khiến Trần Hạc Chinh tức giận vì xấu hổ, ngực bỗng như đau đớn. Đồng thời anh cũng phát hiện, năm năm trôi qua, vẫn không có cách nào đối diện trực tiếp với cô, thấy cô và Diệp Thanh Thời ở chung một chỗ, ngày hôm qua, cũng như thế này.
Ồ, được rồi, cô còn có Diệp Thanh Thời mà.
Có rất nhiều người xung quanh cô ấy!
Sự tức giận bị kìm nén trong lòng ngày càng mãnh liệt, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm bị siết chặt vô cùng, Trần Hạc Chinh buột miệng nói: "Mạnh tổng, năm đó tôi bốc đồng, làm hỏng việc tốt của anh, rất lấy làm tiếc."
Đôi mi rũ xuống của Ôn Lý run lên kịch liệt — quả nhiên là anh.
Cho dù đã chia tay, cho dù cô nói không muốn anh, anh vẫn không đành lòng nhìn cô bị người khác ức hiếp.
Trần Hạc Chinh...
Cái tên mềm lòng mạnh miệng này.
Mạnh Hạnh Văn đổ mồ hôi đầy mặt, làm sao ông ta dám tiếp nhận lời xin lỗi không thành thật này, cười nói: "Trần tiên sinh, đừng nói những lời như vậy, tôi đã đắc tội với Ôn tiểu thư, là tôi..."
"Hiện tại nếu còn muốn đuổi theo, liền đuổi đi." Trần Hạc Chinh ánh mắt lạnh lùng, "Nếu như có thể đuổi theo, tôi thật kính nể năng lực của ông!"
Chỉ vài câu nói liền khiến anh nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ sợ người khác không hiểu ý tứ ở đây — chỉ cần đuổi theo bắt nạt cô, Trần Hạc Chinh sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của cô gái này nữa!
Mạnh Hạnh Văn mặc dù táo bạo, nhưng ông ta chắc chắn không ngu ngốc, Trần Hạc Chinh càng tỏ ra thờ ơ như vậy, ông ta hiểu rằng không nên chọc và Ôn Lý.
Trong vòng người ai mà chẳng biết Trần gia thiếu gia tính tình lạnh lùng, chỉ có người ở trong lòng hắn mới có thể sinh ra lửa giận lớn như vậy.
Sau khi để lại vài lời đó, Trần Hạc Chinh quay người rời đi, bóng dáng cao gầy của anh biến mất ở cuối hành lang như một thanh kiếm mới được rèn.
Trần Hạc Chinh bước nhanh, Trác Tự đi theo sau anh, cố ý bước chậm hơn một bước.
Anh ta quay đầu lại, đầu tiên là liếc nhìn Ôn Lý, trong mắt để lộ ra sự hứng thú cùng quan sát, sau đó hắn nhìn sang Mạnh Hạnh Văn, thần sắc trong mắt sinh ra cảnh cáo.
Trác Tự chỉ ngón trỏ vào sống mũi của Mạnh Hạnh Văn, miệng lẩm bẩm nói——
"Đừng lộn xộn."
Cô gái nhỏ đó không phải là thứ mà ông có thể chơi.
Mạnh Hạnh Văn vô cùng sợ hãi, hoảng sợ đến không biết bấu víu vào đâu, không dám đi đến bên cạnh Trần Hạc Chinh, chỉ có thể lau mồ hôi trên trán và xin lỗi Ôn Lý, nói rằng chuyện lúc trước là do ông ta hồ đồ, Ôn tiểu thư ngàn vạn lần đừng để trong lòng.
Thấy Ôn Lý vẫn chưa quay lại, Phó Nhiễm Ninh ra ngoài tìm cô, đúng lúc thấy Mạnh Hạnh Văn đang quấn lấy Ôn Lý.
Phó Nhiễm Ninh biết tất cả những điều vô đạo đức mà Mạnh đã làm, cô nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay của Ôn Lý, giấu cô sau lưng, cô hung hăng trừng mắt với Mạnh Hạnh Văn, cảnh cáo ông ta tránh xa Ôn Lý.
"Ninh Ninh," Ôn Lý dùng tay trái nắm cổ tay Phó Nhiễm Ninh, nhẹ nhàng siết chặt: "Đừng để ý đến ông ta, đi thôi."
Hành lang trải thảm đỏ thẫm, giẫm lên phát ra tiếng sột soạt, Ôn Lý và Phó Nhiễm Ninh chưa đi được mấy bước, Mạnh Hạnh Văn đã đuổi theo, da mặt dày ba thước, "Ôn tiểu thư, cầu xin cô thương xót, ở trước mặt Trần tiên sinh nói tốt giúp tôi vài câu! Trong tay tôi có vài hạng mục, đều chỉ vào...".
Ôn Lý kéo Phó Nhiễm Ninh tiếp tục đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nói: "Tôi họ Ôn, không phải Trần, ông tìm nhầm người rồi."
Mãi cho đến khi đi ra khỏi tầm mắt của Mạnh Hạnh Văn, xung quanh không có người khác, Phó Nhiễm Ninh mới nhìn Ôn Lý một cách hoang mang, hỏi cô: "Trần tiên sinh mà ông ta vừa nhắc đến là... Trần?"
Lông mi của Ôn Lý vừa dài vừa rậm, khẽ run lên, cô trầm giọng nói: "Năm đó Lương phu nhân bảo muốn giải quyết tớ, khiến tớ chịu đau khổ, lúc đó là do Trần Hạc Chinh ra tay giúp đỡ, tớ còn nghĩ là do Diệp Thanh Thời nhúng tay vào. Nếu như không ở chỗ này đụng phải Trần Hạc Chinh và Mạnh Hạnh Văn, tớ nhất định vĩnh viễn sẽ không biết, tớ sau khi chia tay còn nợ anh ấy một ân tình."
Chuỗi nhân quả này thực sự quá là máu chó đi, Phó Nhiễm Ninh chớp mắt, chợt nhận ra một vấn đề: "Ý cậu là Trần Hạc Chinh tới 'Bốn mùa cùng xuân' dùng bữa sao? Hai người đã gặp qua?".
Ôn Lý khẽ thở dài: "Ừ."
"Các nhà hàng phục vụ món ăn Hàng Châu có ở khắp mọi nơi, còn 'Bốn mùa cùng xuân' thì không mấy nổi tiếng." Phó Nhiễm Ninh thận trọng, "Chẳng lẽ là——yêu ai yêu cả đường đi sao?"
Bởi vì cô thích nó nên anh ấy cũng thích.
Anh không chỉ nhớ những gì cô thích, anh còn—
Ôn Lý trong nháy mắt tim đập rất tăng nhanh, những cảm xúc phức tạp hòa vào một chỗ, tạo ra một mùi vị chua xót len lỏi giữa vị ngọt, giống như viên kẹo chanh đang bị vứt ở kia.
Nghĩ đến cái kẹo chanh kia, Ôn Lý đang phát sốt đầu đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô là người nói chia tay ngay từ đầu, cô đã chọn cách từ bỏ trước, vậy bây giờ cô có quyền gì còn vương tơ lòng.
Trần Hạc Chinh đã có một cuộc sống tốt hơn, cô không thể quá ích kỷ.
Lúc này, chút ngọt ngào đã biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận.
Gác lại những suy nghĩ hỗn độn đó, Ôn Lý vươn tay đẩy cánh cửa phòng ra.
Bên trong bật điều hòa, nhiệt độ mát mẻ, dì Trương đang ngồi quay mặt ra cửa, khi nhìn thấy Ôn Lệ, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.
Mẹ Phó không biết chuyện gì xảy ra, liền để Ôn Lý ngồi xuống uống chút canh hoa quả ngọt, người phục vụ vừa bưng lên, còn ấm, rất thích hợp ăn. Tốt nhất là uống thứ này vào mùa hè để thông phổi và làm mát người.
Chè được dọn trong nồi hầm bằng sứ trắng, nước súp trong veo, Ôn Lý múc một chén nhỏ, dùng muỗng nhỏ khuấy đều hai cái.
Dì Trương có vẻ sợ Ôn Lý mang thù, chủ động bắt chuyện với cô, cười nói: "Ăn nhiều trái cây một chút sẽ giúp cho cơ thể trở nên đẹp, Lý Lý lớn lên xinh đẹp như vậy, da lại trắng trẻo, bình thường nhất định ăn hoa quả nhiều lắm."
Ôn Lý cũng cười, nói: "Vừa rồi dì Trương cùng người khác gọi điện thoại video, nói ba mẹ của con đều không may mắn qua đời, không muốn cùng con ăn cùng món ăn. Đã như vậy, dì nên gọi một món tráng miệng khác, và nếu lỡ như bây giờ con và dì ăn chung một nồi hầm như thế, lỡ dì gặp phải xui xẻo thì sao?".
Giọng nói rơi xuống, cả phòng ăn lập tức yên tĩnh.
Mẹ Phó và Phó Nhiễm Ninh không biết chuyện gì đã xảy ra, họ nhìn nhau một cách hoang mang.
Dì Trương tay xách túi xách đứng lên, nói mấy chuyện gia đình, hẹn ngày khác gặp lại, rồi vội vàng rời đi, nhanh đến mức suýt nữa chân trái và chân phải đều va vào nhau.
Ôn Lý lẳng lặng uống canh, không nhìn phản ứng của người khác, nhưng trong lòng lại có một niềm tin càng ngày càng vững chắc ——
Cô từng là bảo bối được bảo vệ cẩn thận của Trần Hạc Chinh, bất luận thế nào cũng không được để người khác khi dễ.