Đốt Cháy

Chương 18




Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Vợ của Ngũ Thiệu Thanh qua đời từ lâu, bên người chỉ còn một đứa con gái duy nhất, khó tránh khỏi nuông chiều. Ông ấy tổ chức các buổi biểu diễn quanh năm suốt tháng trên khắp thế giới, thời gian bên Ngũ Nhân Nhân đều là các bảo mẫu nên càng cưng chiều cô.

Trần Hạc Chinh giao Aston cho người lái xe, sau đó lái chiếc Mercedes-Benz do người lái xe đưa đến, đi thẳng đến khu dân cư cao cấp Lâm Giang gần khu thương mại, nơi gia đình họ Ngũ đang ở.

Ngũ Nhân Nhân đã cho anh định vị, khu dân cư đó được gọi là Khiếu Hoa Đình Phủ.

Đêm đã khuya, bên ngoài mưa rơi lất phất.

Người đi bộ vội vã, đèn nê-ông hiện ra lộn xộn dưới nước.

Thời tiết xấu, tắc đường là điều không thể tránh khỏi cùng với tiếng còi inh ỏi.

Bên trong xe đặc biệt yên tĩnh, cần gạt nước hoạt động nhẹ nhàng, cắt nước mưa chảy và để lại những vết uốn khúc trong tầm nhìn.

Vài sợi tóc lòa xòa trước trán, Trần Hạc Chinh chắp hai tay lại đẩy ra sau, sóng mũi lúc này đường nét phi thường, tràn đầy địch ý.

Chiếc xe anh đang lái là của Trần Hạc Nghênh, nội thất hoàn toàn xa lạ và mùi của chiếc xe khiến anh rất khó chịu, quan trọng nhất là Ngũ Nhân Nhân không nên làm hỏng đồ đạc của anh.

Cô đã lấy đi thứ gì đó quan trọng với anh, điều này làm cho anh thật sự tức giận.

Trở lại Đức, khi cảm xúc của anh mất kiểm soát và phải dựa vào thuốc để kiềm chế bản thân, ngoài Ngũ Thiệu Thanh giúp đỡ, còn có một vật nhỏ tầm thường đã cứu anh.

Là người ngoài không được đụng vào.

Ngũ Nhân Nhân đã vi phạm điều cấm kỵ của anh.

Đã sớm chào hỏi trước, Trần Hạc Chinh lái xe thẳng vào tầng hầm, sau đó đi thang máy lên.

Người mở cửa cho anh là một người cô lớn tuổi, người cô gốc ở thành phố Tô Châu, nói tiếng Ngô Nông nhẹ nhàng mềm mại, cười nói: "Trần tiên sinh mời ngồi, tiểu thư đang ở trên lầu, cô ấy còn đang bị thương ở chân, đi lại không tiện, để tôi lên gọi tiểu thư xuống".

Nói xong dì xoay người đi lên lầu, một dì nhỏ tuổi khác bưng lên hầu hạ.

Trần Hạc Chinh không ngồi xuống, không chạm vào tách trà, đi xung quanh bàn cà phê hai bước, cố gắng tiêu tan cơn giận đã bị đè nén suốt quãng đường.

Khi anh đi vòng quanh lần thứ hai, Ngũ Nhân Nhân cuối cùng đã đi xuống.

Một bên mắt cá chân của cô được bôi thuốc và quấn băng gạc, rõ ràng là sưng hơn bên kia, cô được dì đỡ xuống cầu thang. Khi nhìn thấy Trần Hạc Chinh, điều đầu tiên cô nói là: "Em hẳn nên kêu anh đem cho em một chiếc xe lăn tới đây, xương cốt đau nhức quá, không thể đi lại được làm mệt chết em."

Trong khi nói, cô ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách và nghiêng đầu nhìn Trần Hạc Chinh.

Bản thân Trần Hạc Chinh đã cao lớn, khi đứng và ngồi, khí chất của anh ngày càng dữ dội.

Hai dì tránh ra, trong phòng khách không một tiếng động.

Trần Hạc Chinh cúi đầu nhìn cô, nói ngắn gọn: "Trả đồ lại cho tôi."

Ngũ Nhân Nhân không biết là vì cô rất can đảm, hay là vì cô ấy muốn chọc tức người khác, cô thay đổi tư thế, dựa vào ghế sô pha, hỏi lại với vẻ mặt bối rối: "Anh nói gì?"

"Ảnh chụp," Trần Hạc Chinh vẫn đang nhìn cô, cơ hồ là nhìn chằm chằm cô, "Trong hộc đựng đồ trên xe có một tấm ảnh, nó được dán cùng với bằng lái xe, em lấy đúng không?"

Khi nhìn thấy bức ảnh, vẻ mặt của Ngũ Nhân Nhân hơi thay đổi.

Khi đó, Trần Hạc Chinh đã bỏ lại cô rồi rời đi, Ngũ Nhân Nhân tức giận đến mức đánh rơi một chai nước tinh khiết trên tay, chai nước này vô tình làm vỡ ngăn đựng đồ bên hành khách, ảnh và bằng lái xe cùng rơi ra ngoài.

Bối cảnh trong bức ảnh hẳn là hậu trường của một buổi biểu diễn hoặc lễ trao giải, cô gái mặc váy đuôi cá khảm ngọc trai, làn da trắng nõn như tuyết, đang son môi trong gương.

Máy ảnh được đẩy từ phía sau, khuôn mặt của cô được chụp qua tấm gương, rất giống với "Mỹ nhân trong đám mây".

Cô gái dường như biết rằng ai đó đang chụp ảnh, cô ấy nhìn lại từ gương và tình cờ nhìn vào máy ảnh. Do đó, đôi mắt đã được chụp và cố định trên tờ giấy ảnh mỏng.

Đôi mắt dường như có sao rơi, lại còn lộ ra chút cố chấp, đặc biệt cảm động.

Ngũ Nhân Nhân cảm thấy người trong ảnh trông rất quen, như thể cô đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng cô lại không nhớ ra. Cho đến khi người bạn vội vàng chạy tới đưa cô đến bệnh viện, hỏi xem cô bị thương như thế nào trong lúc chờ bác sĩ.

Ngũ Nhân Nhân nói ngắn gọn về tình hình lúc đó, nói được nửa chừng, cô đột nhiên phát hiện ra gì đó.

Cô nhớ tới, khó trách cảm thấy rất quen thuộc, cô gái trong ảnh và người đụng phải cô rõ ràng là một.

Thảo nào, thảo nào.

*

Bên ngoài mưa càng lúc càng dồn dập, trong phòng khách nước chảy ra loang lổ.

Ngũ Nhân Nhân nhấp một ngụm trà, cười hỏi: "Người trong ảnh là bạn gái của anh? Hay là bạn gái cũ của anh? Cô ấy rất xinh đẹp và rất có khí chất."

Trần Hạc Chinh không tới đây để nói chuyện phiếm, anh nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Ngũ Nhân Nhân, trầm giọng lạnh lùng nói: "Những chuyện như thế này không có liên quan gì đến em, em có hai lựa chọn —— hoặc là đưa tấm hình cho tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra; hoặc, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa".

Ở góc độ này, yết hầu của Trần Hạc Chinh hoàn toàn lọt vào mắt cô, các đường nét uyển chuyển vừa phải, vẻ đẹp và phóng túng đặc trưng của đàn ông trưởng thành được thể hiện đến mức tột độ ở anh.

Trái tim của Ngũ Nhân Nhân không thể kiểm soát được, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, cô đã không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, tình hình hiện tại lại khiến cô không thể kiểm soát được tức giận.

Cô chộp lấy tách trà và ném nó đi.

Trần Hạc Chinh không di chuyển, anh cũng không nhìn chằm chằm vào Ngũ Nhân Nhân, anh chỉ nghiêng đầu, chiếc cốc trượt qua tai anh và rơi xuống tấm thảm phía sau anh.

"Phát tiết xong rồi thì trả lại đồ cho tôi," anh nói.

Trần Hạc Chinh hiếm khi thể hiện khía cạnh bướng bỉnh của mình trước mặt người ngoài, bướng bỉnh đến mức ngay cả Ngũ Nhân Nhân cũng có chút ngạc nhiên.

Cô phải xem xét lại cô gái trong bức ảnh, đồng thời cười a một tiếng, cố ý chọc vào điểm yếu của người đối diện, "Một bức ảnh đáng để anh vội vàng sao? Trần Hạc Chinh, anh yêu cô ấy nhiều lắm sao?"

Cô hỏi một cách khiêu khích, muốn nhìn thấy anh tức giận.

Trần Hạc Chinh đứng thẳng dậy, anh không nói gì, cũng không nhìn Ngũ Nhân Nhân nữa, anh quay người đi về phía cửa ra vào.

Anh bước đi không do dự, dứt khoát.

Sắc mặt của Ngũ Nhân Nhân càng trở nên khó coi, mắt cá chân của cô đang bị thương nên cô không thể đứng dậy, vậy nên cô chỉ có thể cao giọng: "Trần Hạc Chinh, anh đứng lại!"

Phòng khách có diện tích rộng, từ nơi đặt sofa đến cửa ra vào có khoảng cách khá xa.

Trần Hạc Chinh dường như không nghe thấy giọng nói của cô, bước đi không nhanh nhưng không chậm, anh đi một mạch ra tới cửa.

Khóe mắt Ngũ Nhân Nhân đỏ bừng, có cảm giác rất chật vật.

Cô biết rằng với tính khí của Trần Hạc Chinh, một khi anh rời đi và bước ra khỏi căn phòng này, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ có cơ hội liên lạc với anh nữa, cho dù là trong những giao tiếp xã giao bình thường nhất.

Chỉ vì một bức ảnh.

Chỉ là một bức ảnh!

"Cha tôi đối xử tốt với anh." trong thanh âm có chút nghẹn ngào, Ngũ Nhân Nhân vừa nói chuyện, vừa cầm cái gì đó ném về phía của Trần Hạc Chinh, "Chỉ vì một tấm hình, anh đối xử với tôi như vậy sao?".

Lời nói vừa dứt, một chiếc túi rơi xuống đất.

Chiếc túi đáp xuống chân Trần Hạc Chinh, nắp được nhấc lên, bức ảnh trộn lẫn với một số thứ nhỏ rơi xuống tấm thảm, được ánh sáng chiếu vào, tạo cho nó kết cấu như một bức tranh sơn dầu.

Chỉ sau đó, Trần Hạc Chinh mới dừng lại.

Ngoài cửa sổ gió mưa thổi vù vù, thời tiết không tốt càng làm cho không khí trong phòng khách càng thêm ngưng trệ.

Ngũ Nhân Nhân tận mắt chứng kiến ​​​​Trần Hạc Chinh cúi xuống, cúi xuống với dáng người mảnh khảnh, cầm bức ảnh lên, dùng ngón tay cái cẩn thận lau sạch bụi ở các góc, như thể đang nâng niu một báu vật vô giá nào đó.

Thật ra, đó chỉ là một bức ảnh.

Quay lưng vào nhau, Ngũ Nhân Nhân không thể nhìn thấy biểu cảm của Trần Hạc Chinh, nhưng cô có thể tưởng tượng được đôi lông mày và đôi mắt lạnh lùng đó sẽ như thế nào nếu chúng nhuốm màu dịu dàng.

Vào lúc đó, Ngũ Nhân Nhân dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không.

Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Trần Hạc Chinh bước ra khỏi nhà, bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, cô mới nhận ra từ nỗi chua xót tràn ngập trong lồng ngực——

Về phần cô gái đó, cho dù là một bức ảnh, Trần Hạc Chinh cũng sẽ dốc toàn lực để lấy lại.

Mưa thật to, hạt nước nhỏ như hạt đậu đập vào mặt kính, phát ra âm thanh đặc biệt lộn xộn.

Ngũ Nhân Nhân ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà cao và không thể để nước mắt rơi xuống. Khi thở chậm lại, cô nhớ lại cô gái mà cô đã nhìn thấy ở sân vận động Đồng Đại.

Làn da trắng nõn, trông rất dịu dàng, có thể coi là xinh đẹp. Nhưng có rất nhiều người xinh đẹp và dịu dàng hơn cô ấy, tại sao cô ấy, chỉ một mình cô ấy, lại để một người lạnh lùng và lãnh đạm như Trần Hạc Chinh lại chìm sâu vào đó.

Cô ấy có gì tốt?

Về phần Trần Hạc Chinh, anh thực sự yêu cô, anh không ngại che giấu, không ngại hèn mọn, chân thành mà tha thiết.

Thật sự làm cho người khác ghen tị.

*

Tấm lưng căng thẳng của Trần Hạc Chinh không hề thư giãn cho đến khi anh rời khỏi cổng nhà họ Ngũ.

Anh cầm bức ảnh trong tay, tờ giấy ảnh mỏng dính vào lòng bàn tay, chạm nhẹ khiến anh cảm thấy an tâm.

Nhà để xe yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài thật hỗn loạn.

Trần Hạc Chinh đi đến bãi đậu xe, mở cửa và bước vào, nhưng không rời đi ngay.

Anh đau đầu, muốn thư giãn.

Chấn thương nghiêm trọng cách đây 5 năm đã để lại nhiều dấu vết trên cơ thể Trần Hạc Chinh, bao gồm những vết sẹo, gãy xương và chứng đau đầu thần kinh khó chịu này.

Không biết đã tiến hành bao nhiêu lần kiểm tra, cũng không tìm ra được chính xác nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể quy kết là do tâm sinh lý.

Đúng lúc này, từ cửa vào truyền đến một trận thanh âm, theo âm thanh mà nói, hẳn là một chiếc xe thể thao.

Đàn ông luôn nhạy cảm với ô tô, Trần Hạc Chinh liếc mắt một cái.

Một chiếc Enzo với màu sắc sặc sỡ từ từ đi tới, bật đèn pha, chiếu sáng xung quanh một cách rực rỡ.

Trong xe của Enzo, Diệp Thanh Thời đang điều khiển vô lăng bằng một tay, khẽ mỉm cười, "Thật trùng hợp, tiểu Trần tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau."

Thật trùng hợp, Diệp Thanh Thời cũng sống ở Hoa Đình Phủ, khá gần với gia đình Ngũ. Trong ga ra, Trần Hạc Chinh và Diệp Thanh Thời bất ngờ gặp nhau.

Hai chiếc xe một đỏ một đen gặp nhau trên một con đường hẹp, giống như đối đầu, lại giống như mãnh thú hung hăng ngửi mùi đối thủ.

Xe của Diệp Thanh Thời không thể lúc nào cũng đứng ở lối ra vào, vây nên hắn lái xe về phía trước một đoạn ngắn, đỗ xe, đẩy cửa bước ra ngoài.

Trần Hạc Chinh dừng lại tại chỗ không nhúc nhích, anh dựa vào lưng ghế lái, cửa sổ xe đều hạ xuống, một tay duỗi ra ngoài cửa sổ, chậm rãi gõ cửa xe.

Dáng vẻ trầm lặng giống như một con sói đang ngủ đông, lại giống như một ngọn núi lửa đen tạm thời không hoạt động, cho thấy xung quanh anh có sự bất ổn nguy hiểm.

Rất nhanh, Diệp Thanh Thời đi tới, hắn ngày hôm nay không có đi làm, quần áo mặc trên người đều là quần áo hằng ngày đơn giả, nhưng nhìn rất tinh xảo và phong độ.

Diệp Thanh Thời dừng lại bên cửa sổ xe, hắn đang đứng với cao hơn một chút, trịch thượng nhìn xuống Trần Hạc Chinh trong buồng lái, mặc dù trên mặt hắn có một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại không khách sáo, như một ông chủ thành công đang đi kiểm tra nhân viên của mình.

Trần Hạc Chinh chỉ liếc nhìn Diệp Thanh Thời khi hắn vừa đứng đó, rồi anh nhìn đi chỗ khác, như thể anh đang cảm thấy chán ghét, sự kiêu ngạo và phóng túng của anh đều lộ ra ngoài, không hề giấu diếm.

Diệp Thanh Thời mỉm cười, nói trước: "Tôi sống ở đây, anh có muốn lên uống một tách trà không?"

"Không cần, " Trần Hạc Chinh liếc hắn một cái, "Tôi cùng anh không quen biết, không có gì để nói."

Diệp Thanh Thời không hề cảm thấy xấu hổ khi bị vuốt mặt không nể mũi, đối với những người quanh năm đối phó với máy quay phát sóng trực tiếp mà nói, quản lý biểu cảm là một kỹ năng cơ bản, hắn cười nhẹ, đưa ra một chủ đề khác: "Mấy hôm trước nghe nói tiểu Trần tiên sinh bị bệnh, hình như là về dạ dày, tôi có mấy chuyên gia rất giỏi, nếu cần tôi sẽ nhờ họ chữa trị cho anh."

"Chuyên gia?" Trần Hạc Chinh theo thói quen cong ngón trỏ ấn lên sống mũi, cười nửa miệng, "Anh ở hộp đêm chơi bời mà cũng biết chuyên gia sao?".

Lời nói có chút khó nghe, còn cố ý không giữ thể diện.

Diệp Thanh Thời không cúi mặt, chỉ nhíu mày, tiếp tục nói: "Hôm đó chỉ là xui, tôi bị cảm, không thấy thoải mái, Ôn Lý tới đưa thuốc cho tôi, lại cùng tôi cãi vãi, tâm tình không tốt nên ra ngoài hộp đêm cho khuây khỏa, kết quả đụng phải cánh paparazzi, trên người có chút xộc xệch nên bị chụp lại, đến đạo diễn cũng tức giận nha."

Ngày Diệp Thanh Thời đến hộp đêm và bị cánh săn ảnh chụp lén tình cờ lại là ngày Trần Hạc Chinh ngất xỉu và phải nhập viện, mà Ôn Lý lại đặc biệt chạy tới Hoa Đình Phủ đưa thuốc cho Diệp Thanh Thời.

Giống như lúc chạy đến ký túc xá của nam sinh ở tầng dưới của Đại học Đồng Đai6 để đưa một bữa ăn đơn giản cho anh.

Mối quan hệ phải rất thân thiết nên mới làm được như vậy.

"Chăn đệm nửa ngày, chỉ để nói với tôi như vậy?". Trần Hạc Chinh một tay khoác bên ngoài cửa xe, ở trên cánh cửa xe gõ nhẹ vài cái, hỏi "Anh nói chuyện Ôn Lý, muốn biết tôi và cô ấy có quan hệ gì?".

"Đúng vậy, " Diệp Thanh Thời cười nói, "Kỳ thực cũng không có quan hệ gì với anh. Ngày đó, anh trước mặt mọi người đưa cho Ôn Lý một cái bật lửa, tôi còn tưởng rằng cô ấy đối với anh rất đặc biệt, xem ra tôi suy nghĩ nhiều. Tiểu Trần tiên sinh được che chở, vẫn luôn dựa vào địa vị, còn có thể nể mặt ai!".

"Cho nên, anh hận không thể đến tìm tôi tặc lưỡi gây sự, thêu dệt nên chuyện " Trần Hạc Chinh ngữ khí bình tĩnh nói, "Là sợ tôi cướp đi cô ấy? Hay là anh sợ, tôi dù không làm gì, cô ấy vẫn sẽ đi theo tôi?"

Những lời này vừa nói ra, Diệp Thanh Thời còn có chút nóng nảy, hắn một tay chống đỡ phía trước xe, hơi hơi nghiêng người, mang theo nào đó hơi thở lạnh lẽo, hướng Trần Hạc Chinh gần một chút, tựa hồ tạo ra một loại khí thế áp bức.

"Anh cho rằng cô ấy là chó sao?" Diệp Thanh Thời híp mắt lại, sau đó hạ thấp giọng nói, "Tùy ý cho anh gọi đến rồi đi?".

Bên trong xe vang lên một loạt tiếng tin nhắn, Trần Hạc Chinh liếc nhìn chiếc điện thoại ném bên cạnh, đưa tay cầnm lên, trả lời hai tin nhắn xong, anh bình tĩnh ngước mắt lên.

Đèn trong nhà để xe dưới đất sáng rõ, hai cặp mắt đen như nhau giao nhau giữa không trung, nhìn nhau chằm chằm như đối đầu, cảm xúc vô hình dâng trào.

Khi con sói kiêu ngạo gặp một con sói khác, nó muốn moi một miếng thịt và máu từ cơ thể con sói kia ra, nghĩ cách tấn công để con sói kia cảm thấy đau, càng cảm thấy đau hơn.

Tốt hơn là đau đớn điên cuồng.

"Tôi chưa từng coi Ôn Lý là chó, nhưng tôi nghĩ, anh lại rất giống với một con chó."

Trần Hạc Chinh nhướng mày, biểu cảm ngông cuồng và có chút côn đồ, đây là điều mà Diệp Thanh Thời, người xuất thân trong ngành sản xuất chương trình, không có.

Anh câu lên khóe môi, tùy ý cười cười, tiếp tục nói: "Một cái đói điên cuồng khiến chó hoang cắn người khắp nơi!"

Diệp Thanh Thời thần sắc cực kỳ lạnh lùng, hắn cũng là lớn lên tới bây giờ, đây là lần đầu bị nói nặng như vậy.

Trần Hạc Chinh nhướng mi, liếc hắn một cái rồi nói tiếp: "Theo tôi được biết, Diệp tiên sinh và Ôn Lý quen biết nhau ba năm? Ba năm nay tôi ở nước ngoài, anh còn chưa thể đem người đuổi tới tay, hiện tại tôi đã trở về, anh cảm thấy anh còn cơ hội sao?".

Nói đến đây, Trần Hạc Chinh nghiêng đầu sang một bên: "Tránh ra, đừng cản đường, tôi đang rất vội."

Tuy nhiên, Diệp Thanh Thời vẫn đứng yên và không di chuyển cho đến khi Trần Hạc Chinh mất kiên nhẫn, bắt đầu giận dự, Diệp Thanh Thời đột nhiên nói: "Anh sai rồi, chúng tôi quen nhau hơn ba năm rồi."

Trần Hạc Chinh đột ngột nhìn hắn.

Diệp Thanh Thời lấy lại vẻ phong độ của mình, mỉm cười: "Tôi đã gặp cô ấy rất lâu trước khi hai người chia tay."

Dường như có một cơn gió nhẹ trong nhà để xe, di chuyển qua lại nhẹ nhàng.

Những ngón tay của Trần Hạc Chinh trên vô lăng cảm thấy lạnh như băng, anh không biết liệu đó có phải là do nhiệt độ quá thấp trong ngày mưa hay nhiệt độ cơ thể của anh đã giảm xuống.

"Lúc đầu, cô ấy khăng khăng ký hợp đồng với Reborn, cô ấy đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi khi mới gia nhập đoàn múa," Diệp Thanh Thời nói, "Chính tôi đã giúp đỡ và hỗ trợ cô ấy, để cô ấy có một chỗ đứng trong đoàn múa. Với tính cách của Ôn Lý, cô ấy sẽ cảm kích tôi đến hết đời, phải nói cảm ơn tiểu Trần tiên sinh đã tạo cơ hội cho tôi, một cơ hội tuyệt vời để gặp cô ấy."

Thanh âm nhẹ nhàng rơi xuống, cùng lúc đó, ánh mắt của Trần Hạc Chinh cùng Diệp Thanh Thời giao nhau.

Bầu không khí xung quanh quá yên tĩnh, việc nhìn chằm chằm vào nhau có vẻ đặc biệt căng thẳng.

Trần Hạc Chinh dường như đang ở trong trạng thái dửng dưng, anh cầm điện thoại bằng một tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi gõ vào góc điện thoại hai lần.

"Diệp tiên sinh dường như đã quên một chuyện." Trần Hạc Chinh duỗi cái cổ cứng đờ, chậm rãi nói: "TangHe là tài sản của nhà họ Trần, Reborn cũng vậy, là của họ Trần, chứ không phải họ Diệp. Không có tôi gật đầu, anh nói thử xem liệu cái 'chỗ dựa' mà anh nói có suôn sẻ hay không?".

Diệp Thanh Thời lần đầu tiên không thể hiểu ý của câu này, cau mày lại.

Trần Hạc Chinh không thích cười lắm, anh chỉ cong môi, bộ dạng phóng khoáng và không bị gò bó đó nhìn anh rất thú vị.

Ngừng một chút, Trần Hạc Chinh tiếp tục: "Lúc đó tôi không ở trong nước, cũng không thể quay lại trong thời gian ngắn. Tính cách của Ôn Lý vô hại, lại rất dễ bắt nạt, vậy nên tôi mới tặng cho anh một cơ hội để được nước đẩy thuyền."

Diệp Thanh Thời lúc này mới hiểu ra chuyện, nụ cười nhàn nhạt trên mặt không tự chủ được đông cứng lại, cơ hồ không thể duy trì.

"Tôi cho anh một cơ hội giúp cô ấy, hơn nữa tôi cũng đang tạm thời tìm người thay tôi bảo vệ cô ấy." Vừa nói, Trần Hạc Chinh trả lời một tin nhắn, sau đó, anh ném điện thoại sang một bên, yên lặng nhìn Diệp Thanh Thời, nói tiếp: "Muốn cá cắn câu thì phải cho mồi trước đã, Diệp tiên sinh, thành thật mà nói, anh phối hợp rất tốt, tôi khá hài lòng."

Lúc này, sắc mặt của Diệp Thanh Thời không còn có thể được mô tả là khó coi nữa.

Ai bị đặt với nhau như thế này chắc sẽ không vui đâu.

Trần Hạc Chinh có thể thấy rõ ràng sự thay đổi trên nét mặt của Diệp Thanh Thời, nụ cười hiếm hoi nở trên môi anh, "Nói như vậy, tôi nợ Diệp tiên sinh một ân tình, có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhưng, để cho Ôn Lý yêu anh, anh không cần nghĩ, chuyện này sẽ không xảy ra."

Anh nói một cách chắc chắn, các đường nét trên khuôn mặt chìm trong bóng xe.

Nói xong, Trần Hạc Chinh giơ tay lên vô lăng, năm ngón tay thon dài, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn rộng vành bằng bạc sterling. Trở lên là xương cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ cùng một chiếc đồng hồ đắt tiền với mặt số màu xanh lam.

Xuyên qua cửa kính ô tô, Trần Hạc Chinh chỉ ngón trỏ vào Diệp Thanh Thời——

"Có tôi ở đây, cô ấy sẽ thấy anh thật chướng mắt, anh tốt nhất là bỏ cuộc đi." Anh nói.

Sau đó, chiếc Mercedes màu đen rời bãi đậu xe, đạp ga lao lên dốc của lối vào ga ra dưới tầng hầm.

Gương chiếu hậu bên ngoài đóng khung một hình ảnh phản chiếu vuông vắn, một nửa bóng dáng của Diệp Thanh Thời rơi vào bên trong. Qua gương, Trần Hạc Chinh nhìn thấy anh ta đạp vào cột bê tông ở bãi đậu xe, dường như thở hổn hển, phong thái không còn nữa.

Trần Hạc Chinh cười một tiếng, nâng tất cả kính xe lên, tập trung lái xe, không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của anh chắc chắn sẽ nguyền rủa anh, đúng là một tên khốn nạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.