Đông Túy Hạ Hàm

Chương 5




*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Xem ảnh 1 Tô Đát Quỷ phì cười thành tiếng.

Bởi vì..’

Đến khi cần dùng, muốn xe nào cũng có thể “mượn” tạm’

Bố của Trâu Noãn cả đời đánh chìa khóa, chìa gì khóa nào cô cũng chỉ cần thử một lần là biết.

Trâu Noãn vung tay lên thở hắt nói: “Các bà đừng quá sùng bái tôi, chuyện đó là nói quá lên thôi’

Nào, để cô gái trong truyền thuyết này cho các bà được xem trong ví…” Vừa nói, Trâu Noãn vừa mở ví da của Phương Lâm ra, sắc mặt đột nhiên trở nên khinh bỉ, nói: “Trời má, ví nhét có hơn hai trăm tệ trong túi, keo kiệt phát xỉu’

Ê, Em Gái Cup 2, bà xem có thể phá mật khẩu của mấy tấm thẻ này không? Thằng cháu trai này đúng là biết diễn

sâu.”

Trâu Noãn tức tối nói’

“Noãn Bảo Bối, bà quên à, nhiệm vụ lần này chỉ cần bà lấy điện thoại, cũng không bảo bà lấy ví tiền’

Phá mật khẩu thẻ ngân hàng không phải là không được nhưng quá mạo hiểm, không đáng làm.” Em Gái Cup D cẩn thận phân tích nhắc nhở Trâu Noãn’

Các cô lừa đảo, chứ không phải là móc túi’

Trâu Noãn thở dài không kìm được nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi’

Tôi không phải đang cố làm cho ông ta buông lỏng cảnh giác sao, chứ không điện thoại với ví tiền để cùng một nơi, nếu chỉ mất điện thoại thì khác nào đánh rắn động có? Tôi đây cũng là vì tổ chức!” Mở miệng một tiếng “tổ chức” rất trơn tru’

“Bà thôi đi, vừa rồi rõ ràng có thể đỡ tôi lên, thể mà lại còn đá lên chân tôi hai cái’

Nào, đền bù chi phí tổn thất tinh thần cho tôi đi!” Tô Đát Quỷ thách thức nói, nói đến chủ đề yêu thích nhất là cụ Mao, cô nàng liền chia tay ra đòi’

“Đền tiền không có tiền, đền mạng lại càng không’

Đây có cái thẻ ngân hàng trị giá mấy chục nghìn, tôi cho nè.” Trâu Noãn bảo vệ lợi ích của bản thân, ôm tiền vào lòng, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Đát Quý có ý đồ cướp của’

Xem bọn họ đùa giỡn ở phía ghế sau, Phong Tiểu Mạn dần hạ tầm mắt xuống, nhẹ giọng hỏi Đông Túy lúc này đang kiểm tra điện thoại Phương Lâm ở bên cạnh: “Đông Nương, có phát hiện gì không?”

Mục đích chủ yếu của bọn họ là lấy trộm điện thoại, vì trong điện thoại hắn sẽ có phương thức liên lạc với những người có liên quan, có lẽ có thể tìm được thêm nhiều manh mối có giá trị’

Đông Túy chép miệng tặc lưỡi, lười biếng dựa lưng vào mặt ghế da: “Lão cháu trai này che giấu tốt thật’

Tin nhắn, QQ, WeChat, đều không có chút manh mối nào, tất cả những ghi chú trong điện thoại tuy là những chuyện quan trọng nhưng không liên quan đến’

Danh bạ cả trăm người, căn bản không xác định được ai trong số đó là người có liên quan’

Xem ra, ông ta rất cẩn thận.” “Chúng ta làm sao bây giờ?” Phong Tiểu Mạn hỏi’

Thực ra Đông Túy chẳng hề cảm thấy lo lắng’

“Tinh.” Điện thoại nhận được một tin nhắn’

[Hai phần tôm lớn, buổi sáng ngày kia vẫn gặp ở quán lẩu Tiểu Quân như cũ.] Tin nhắn gửi đến liền cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người’

Phong Tiểu Mạn ghé sang, đọc thấy nội dung rồi lẩm bẩm: “Hai phần tôm lớn..’

Là ý gì? Có người hẹn ông ta ăn lẩu nướng à?” Đông Túy đầu óc nhanh nhạy, sau khi suy nghĩ một chút, khóe miệng liền nhếch lên thành một nụ cười nhạt: “Ha ha, xem ra, sức nặng của hai phần tôm lớn này..’

tuyệt đối không nhỏ đâu.” “Tôm lớn? Tôm lớn gì? Đông Nương, bà cũng muốn ăn tôm hả?” Mặc dù Trâu Noãn khôn khéo trong tình cảm, nhưng lại là tên ngốc trong mấy chuyện lẽ thường kiểu này’

Câu hỏi ngớ ngẩn liền bị cả ba người còn lại nhìn với vẻ khinh bỉ’

Tô Đát Quý ngồi bên cạnh còn nâng ngón tay ngọc ngà lên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình’

“Em Gái Cup 2, lúc về giúp tôi điều tra tất cả các quán lẩu tên Tiểu Quân trong Đông Thành’

Tôi nhất định phải tìm được hai phần tôm lớn này.” Nụ cười đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch cao’

Thời gian như dòng nước, con sông con suối chảy không ngừng nghỉ’

Vô thức không để ý, thời gian đã trôi đi không để lại chút dấu vết nào.

Hai ngày sau khi hành động, trong phòng VIP của quán lẩu Tiểu Quân gần bệnh viện trung tâm’

Viện trưởng bệnh viện trung tâm Phương Lâm ngồi đối diện với Lưu Chấn: “Tiểu Lưu, xem mấy món ăn trước đã’

Trước giờ đã vất vả cho cậu rồi.” Phương Lâm đưa menu cho Lưu Chẩn, khách sáo nói’

Mắt Lưu Chấn hiện lên vẻ gian xảo: “Tất cả đều nhờ viện trưởng chiều cố mà, vậy chọn đại chút gì ăn là được’

Này, phục vụ, cho mười xiên sườn, một phần sò biển nướng, hai lạng rưỡi đùi cừu nướng, thêm…” Chọn món đơn giản nên chỉ mất một lúc, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị bưng đồ ăn nướng chín vào trong phòng’

“G? Người đẹp, cho hỏi cố định đưa món vào trong phòng 601 à?” Một thiếu nữ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần đùi màu đen hỏi’

“Đúng vậy, xin hỏi quý khách cần giúp gì?” “À, tôi là người trong phòng 601 đó, bọn họ nói tôi qua xem nướng đã xong chưa, thật sự là làm phiền cô, cái này để tôi bưng vào cho.” Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng lễ độ của cô gái, nhân viên phục vụ đang bận bịu đến đổ mồ hôi liền lập tức gật đầu: “À vâng, đây.”

Phong Tiểu Mạn nhận lấy mâm đồ nướng, trên môi nở nụ cười nhạt, xoay người đi về phía phòng 601’

Tay cầm một cái khăn tay màu trắng, đỡ mâm nướng đầy dầu mỡ’

“Cộc cộc cộc’

Quý khách, xin phép lên đồ ăn.” Phong Tiểu Mạn đẩy cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia, bày đồ ăn lên bàn, tiện tay rút khăn tay khẽ khom người, nhân tiện lau đôi tay dính dầu mỡ trước mặt hai người họ: “Quý khách, đồ ăn lên đủ rồi, chúc quý khách ngon miệng.” Quay người ra khỏi phòng, Phong Tiểu Mạn kẹp bút nghe lén giấu bên hông vào khăn tay rồi thả xuống đất’

Hành động như vô tình làm rơi nên chẳng ai để ý đến’

Cùng lúc đó ở con phố đối diện quán lẩu nướng Tiểu Quân, Hạ Hàm đang mặc thường phục, miệng hút chai sữa canxi AD, ngồi trong chiếc ô tô Volkswagen bí mật theo dõi Lưu Chấn, cẩm ống nhòm quan sát tình hình trong nhà hàng cách đó không xa’

Thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng tóc dài đi ra khỏi nhà hàng, Hạ Hàm cũng không để ý lắm’

“Sếp Hạ, chúng ta theo dõi hai ba ngày rồi, anh nói xem, có phải chúng ta theo dõi sai người hay không?” Đồng nghiệp Ngô Hầm bên cạnh hỏi’

“Không thể nào, Lưu Chấn chắc chắn có vấn đề, chỉ là một bác sĩ khoa ngoại, ông ta cũng không trúng số, cũng không phải hào phú đời thứ hai, nếu như không dựa vào thủ đoạn phi pháp hoặc là nhận hối lộ, sao có thể làm bác sĩ khoa ngoại ba năm mà đã mua được biệt thự bên bờ sông được.” Hạ Hàm cho rằng như thế quá vô lý’

Trước khi làm bất cứ cái gì, anh cũng đã đều phân tích kỹ càng tình huống và những nghi vấn trong đó rồi’

“Cái này nói cũng phải..’

Ấy, sếp Hạ đúng là thông minh nhanh nhẹn, bảo sao chỉ mới nhậm chức hai năm đã phá được nhiều vụ án lớn như vậy’

Còn lên chức sĩ quan cao cấp, mặt mũi lại còn đẹp trai…” Nghe lời nịnh bợ, Hạ Hàm cười bất đắc dĩ, “Có thời gian nịnh bợ thì nghiên cứu kỹ lưỡng vụ án này chút cho tôi nhờ’

Chúng ta là cảnh sát, bảo vệ công dân, đưa kẻ xấu ra công lý mới là trách nhiệm của chúng ta.” Cậu cảnh sát mới nhậm chức chưa hiểu chuyện lắm: “Vâng!” Trước thái độ phê bình của Hạ Hàm, Ngô Hâm ngay lập tức ngậm miệng’

Xem ra đối với một số người thông minh mà nói, chiêu trò nịnh nọt không có tác dụng’

Trong chiếc Jetta cách đó mười mét, Phong Tiểu Mạn điều chỉnh âm lượng thu được trên máy tính’

Cuộc trò chuyện của Phương Lâm và Lưu Chấn lọt vào tai những người trong xe’

“Tiểu Lưu, cậu nói tôm lớn là ý gì? Cậu có khách hàng hả?” Phương Lâm hỏi rất tự nhiên’

“Hai người bệnh dưới tay em đã nhờ em giúp nhà họ tìm nguồn thận’

Một người tìm thận nhóm máu AB, chấp nhận trả đến ba trăm nghìn’

Còn một người nhóm máu A một trăm tám mươi nghìn nữa’

Hiện giờ cần phiền đến anh rồi!” Lưu Chẩn nói ra những lời này với ngữ điệu rất trôi chảy thản nhiên, giống như đang bàn một vụ làm ăn bình thường’

Phương Lâm chép miệng tặc lưỡi, “Gần đây nguồn thận bên Tiểu Hàng khan hiếm, không dễ tìm cho lắm’

Có thể phải chờ thêm mấy ngày’

Sau khi chuyện thành công, chúng ta chia theo quy tắc cũ, cậu hai, tôi ba, Tiểu Hàng năm’

Dù sao bên Tiểu Hàng còn phải xử lý người hiến thận nữa.” “Vâng, không thành vấn đề, vậy phiền anh họ rồi’

Mong chúng ta lần này hợp tác thành công.” Hai người nâng chén rượu lên, cũng chén’

Nói dễ nghe là người hiến thận, nói khó nghe thì chính là một con mồi’

Đông Tây ngồi trên ghế lái xe nghe thấy thế, không kìm được hừ một tiếng: “Xem ra người gọi là Tiểu Hàng kia mới là đầu mối chính’

Lúc trước lão cháu trai lừa được một người quyền thận, ném cho người ta mười nghìn, mẹ nó chứ, bố thí cho ăn mày chắc?”‘

Đáng sợ nhất là loại người làm công việc táng tận lương tâm này lại có vẻ ngoài lương thiện’

“Đông Nương này, chúng ta đã biết kế hoạch trước mắt của bọn họ, tiếp theo làm gì, chúng ta cũng không biết Tiểu Hàng là ai’

Hơn nữa, trong hồ sơ của chị Hoàn cũng không có thông tin về hắn ta, chỉ sợ khó mà tìm ra người.”

Vẻ mặt Tô Đát Quý cũng rất phẫn nộ’

Đám người đó làm nhiều việc ác như vậy, bây giờ các cô sẽ chuẩn bị thay trời hành đạo’

“Yên tâm, cứ từ từ’

Trước mắt chúng ta tiếp cận bọn họ đã rồi tính’

Nếu như Phương Lâm là người trung gian chính, vậy thì bên cạnh ông ta nhất định có manh mối đột phá’

Giờ..’

Chúng ta đi!” “Được’

GO!” Tô Đát Quý và Trâu Noãn đồng thanh vui vẻ nói’

“Các cô gái, thắt chặt dây an toàn, đừng để lát mà tôi phóng đi là mọi người bay theo luôn.” Đông Tây ngồi ở ghế lái khoác lác không ngượng miệng’

Chiếc Jetta của bổn cô gái đi ngang qua Volkswagen của Hạ Hàm’

Hôm qua trời mưa một trận lớn, thế nên khi chiếc Jetta phóng qua xe của Hạ Hàm liền làm nước trên đường bắn lên tung tóe.’

“Rào!” Nước bẩn nhanh chóng bắn lên người Hạ Hàm’

Lỡ mất gương mặt cách gần trong gang tấc’

“Trời má! Mày!” Hạ Hàm ngẩng gương mặt đầy nước bẩn lên nhìn, chỉ thấy bóng dáng xe Jetta nghênh ngang bỏ đi..’

Hạ Hàm cau mày, có cảm giác gần đây toàn chuyện không như ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.