Đông Túy Hạ Hàm

Chương 43




*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Xem ảnh 1 94862.png Nếu đúng thì còn thở không đây? Cô nheo nheo mắt, hít sâu cổ trấn tĩnh lại tinh thần, tiếp đó mở cái bao trắng ra, gương mặt của người nằm trong đập vào mắt cô.

Lúc này, Hạ Hàm bên trong bị bịt kín miệng, tay chân đều bị trói lại.

Khi thấy bao trói được mở ra, anh trợn mắt khi trông thấy Đông Túy, rồi nở ra một nụ cười ngớ ngẩn.

“Ô hô hô hô.” Hạ Hàm kích động tới mức muốn ôm lấy cô, muốn ghì cô hôn mấy cái nồng thắm, cứ ngỡ mình đã sắp tới số rồi.

Thật sự! Vừa thấy Đông Túy, cảm giác sống sót sau nguy hiểm hạnh phúc biết bao! May quá, tìm thấy anh ta rồi, Đông Túy thở phào một hơi, may quá, cha nội này không gặp chuyện bép gì cả, vẫn còn sức sống, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.

Bấy giờ cô liền xách nách Hạ Hàm lên, định kéo anh ra ngoài.

Nhân viên trực ban nghe thấy tiếng động bên trong, chốc lát liền bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt đầy cảnh giác, nhẹ nhàng đứng dậy.

Anh ta đi tới cửa phòng xác, liền thấy Đông Túy đang kéo một thi thể ở trong!! Nhân viên trực bạn không khỏi hét lên, thời buổi nào rồi mà vẫn có người đi trộm xác hả trời? “Ê, cô làm cái gì vậy?” Anh ta nạt nộ, tự nhủ, mình phải bảo vệ những thi thể này! Đông Túy ngoái đầu lại nhìn anh trai trực ban.

Trong mắt anh trai trực ban bấy giờ, cái thi thể vốn được bọc trong bao trắng!! Đột nhiên quay đầu, mở trừng hai mắt lạnh lùng nhìn anh ta…

“A…

A!! Có ma!” Anh trai trực ban tức thì bị dọa cho vãi linh hồn, quay đầu bỏ chạy té khói.

Dù sao thì ai thấy xác sống trong nhà xác thì cũng đều sẽ sợ hãi mà? Mặc kệ lý do là gì, Đông Túy lại thở phào một tiếng, tạm thời lúc này sẽ không bị làm phiền nữa.

Chỉ một lát sau, cô đã kéo được Hạ Hàm ra khỏi tủ đông.

Người Hạ Hàm rơi “bịch” cái xuống dưới.

Đông Túy thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất.

“U…

uu!!” Chân tay Hạ Hàm vẫn bị trói, mà miệng lại bị bịt chặt, muốn nói gì đó cũng không thành tiếng nên bắt đầu giãy giụa.

Đông Túy nhìn anh ta đầy khinh thường, tháo bịt miệng cho anh ta rồi vả vả mặt anh: “Đừng có làm ồn.” Cô chỉ tay vào Hạ Hàm: “Nói thật! Lần sau đừng quấn lấy tôi nữa.

Không tôi làm thịt anh trước tiên đấy!” Giọng cô lạnh lùng, trừng mắt nhìn Hạ Hàm.

Anh cũng thông minh, hiểu ngay rằng lúc này đang có ai đó lén theo dõi hai người họ.

Hạ Hàm cười nhạt, vở kịch này đúng là phải diễn sâu ra trò.

“Tôi cũng không thèm cảm ơn cái loại dân lừa lọc như cô đâu! Cô là người của bọn lừa đảo đúng không! Tôi khuyên cô tốt nhất là khai ra đi, đừng chờ đến lúc bị bắt! Nhất định tôi sẽ tóm được bọn các người!!” Vừa nói anh vừa cố gắng giãy giụa thoát ra.

Phản ứng này để phủi sạch quan hệ giữa hai người, Đông Túy khinh miệt đứng lên, lạnh lùng cất tiếng: “Bắt tôi? Này, giỏi thì đến đi.” Cô tiện chân đạp Hạ Hàm hai phát, quét mắt nhìn anh một lượt rồi quay người bỏ đi.

“Ê! Cởi trói cho tôi đã chứ!” Hạ Hàm nhìn với theo bóng dáng của Đông Túy, hét lên.

Cởi trói cho anh? Cứu được đã phước lắm rồi còn đòi hỏi nhiều.

Đông Túy phất tay đi thăng.

Nhưng, vừa xoay người đi khỏi, miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thư thái.

Đột nhiên điện thoại kêu, cô rút ra nghe, phía bên truyền tới một giọng nói ấm áp vang vọng: “Văn Tử, Tam gia chờ cô ở điểm tập kết.” Chẳng cần hỏi, nghe tiếng cũng biết người nói chắc chắn là Đông Quỳ.

“OK, tôi biết rồi.” Quả nhiên Đông Túy đoán không sai, mọi địa điểm quan trọng hắn đều bố trí máy quay, theo dõi toàn bộ hành động của cô.

Không thì đã chẳng thể gọi điện tới ngay sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ thể này được.

Cô nhanh chóng quay lại điểm tập kết, giờ cũng đã đêm khuya rồi.

Cuộc sống náo nhiệt về đêm của Đông Thành lại bắt đầu, hai bên đường không ngớt người xe qua lại.

Có lẽ vì quá mệt, Đông Túy dựa người vào ghế của xe taxi, ngủ gật.

Cả người mệt mỏi rã rời, cô quay lại điểm tập kết, gõ cửa phòng.

Cửa phòng nhanh chóng được mở, ánh đèn bên trong hắt ra, lộ ra gương mặt đúng chuẩn nam thần ấm áp của Đông Quỳ.

“Tam gia đang đợi cô.” Đông Quỳ nhẹ nhàng nói.

Đông Túy liền gật gật đầu, đi vào trong phòng.

Âm Tam vẫn đang ngồi trên cái ghế riêng của hắn, lười biếng tựa người ra sau giống như dáng nằm của Cát Ưu trong phim “Tôi yêu nhà tôi”.

Có điều, người đẹp trai thì năm vẫn có phong thái và khí chất hoàn toàn khác

biệt.

Đông Quỳ ra hiệu cho Đông Túy, cô liền chậm rãi bước vào trong, đứng trước mặt Âm Tam, thấp giọng: “Tam gia, em về rồi.” Âm Tam từ từ mở mắt, đồng tử vẫn đen nhánh sâu không thấy đáy.

Giọng hắn lạnh lẽo trầm mặc, như thể không hề tồn tại chút cảm xúc nào.

“Mấy đứa đi ra đi.” Nói với hai người bọn Đông Quỳ đang đứng sau lưng Đông Túy.

“Vâng, Tam gia.” Hai người họ ra khỏi phòng, chỉ còn lại Đông Túy và Âm Tam.

Âm Tam bây giờ đang mặc trang phục thời Đường màu đen, ở trên thêu Cùng Kỳ màu vàng kim tinh tế, hắn lười nhác cầm chén sứ Thanh Hoa trên bàn lên, hương trà nghi ngút.

“Cô nói tôi nghe, làm sao cô biết địa điểm thứ hai là ở bể bơi?” Bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra từ người Âm Tam, Đông Túy nghe hắn hỏi vậy, liền thấp giọng trả lời: “Em phải cảm ơn gợi ý Tam gia cho em, nước hóa dầu.

Kỹ thuật nước hóa dầu từng được mệnh danh là phát minh lớn thứ năm của Trung Quốc.

Dùng một phần tư lượng dầu pha với ba phần tư lượng nước, thêm một vài dung môi có thể giúp biển nước thành dầu để sử dụng, đảm bảo an toàn.

Nhưng về sau, phát hiện ra rằng nguyên lý này làm tổn hại đến môi trường sống, cho nên nó liền bị gán mác thành mánh khóe lừa bịp lớn nhất Trung Quốc.

Thế nên, ý Tam gia muốn nói với em là, có liên quan tới nước, mà nước được đựng trong cái gì đó, vậy chẳng phải là bể bơi sao?” Nghe cô phân tích hợp lý, Âm Tam hài lòng gật đầu, bản thân làm nghề lừa đảo đều sẽ biết mánh khóe bịp bợm kỳ diệu này, khoa học với nguy khoa học chỉ tùy theo cách hiểu mà thôi.

“Hay lắm, nhưng sao lúc ở trong bể bơi, cô lại nhịn mấy gã đó?” Âm Tam rất giỏi suy đoán tâm lý con người, khi ấy đã ghi nhớ mọi phản ứng của Đông Túy.

Lúc anh Lý chịu không nổi nữa bật người dậy, cô cũng ngay lập tức nhổm lên, rõ ràng vì nghe thấy tiếng, nếu đã thể thì không thể có chuyện cô không biết hắn ăn gian ba mươi giây được! Nhìn vào mắt hắn, Đông Túy tự nhiên giải thích suy nghĩ của mình.

“Thực ra Tam gia nhất định sẽ hiểu cách làm của em.

Trong tình cảnh lúc ấy, không thích hợp để làm lớn chuyện, là thời điểm nên một điều nhịn, chín điều lành.

Em có thể thở dưới nước trên hai phút, vốn dĩ người thường chẳng mấy ai làm được.

Thế nên em chỉ đánh cược là hắn không chịu nổi hai phút.

Cũng do ăn may nên em mới thắng cược chính bản thân.” Đông Túy không hề có một chút tự đại nào, cực kỳ khiêm tốn.

Âm Tam hơi nhếch khóe miệng lên, ánh nhìn Đông Túy càng thêm phần sâu sắc.

Nụ cười của hắn, dường như cũng có độc! Trầm ngâm chốc lát, Âm Tam lắc lắc cốc trà trong tay.

“Tại sao cô lại làm lừa đảo?” Đông Túy thẳng thắn đáp: “Từ lúc mười sáu tuổi em đã phải tự lực cánh sinh, làm đủ thứ nghề rồi, nhưng luôn bị người ta ức hiếp, nên em cực kỳ ghét họ, muốn làm dân lừa đảo để trả thù họ.” Bộ dạng cô đầy vẻ căm hận, không chút e ngại nhắc đến những lời muốn báo thù.

Âm Tam thích điều này.

“Đã muốn báo thù, sao lại còn hao công tổn sức cứu anh ta chứ.” Âm Tam quét mắt nhìn Đông Túy, chớp hàng mi dài che rợp sự lạnh lẽo ẩn sâu trong đồng tử.

“Nếu em nói là vì Tam gia thì có lẽ không đủ thuyết phục, người không vì mình trời tru đất diệt.

Chắc Tam gia cũng biết, báo thù có nhiều kiểu, trong đó giết người diệt khẩu là thiểu lý trí nhất, lợi ích đạt được ít nhất lại còn làm liên lụy đến bản thân, cơ bản là không đáng.

Cảnh giới độc ác nhất, phải là làm những người đó cảm nhận sự tuyệt vọng không thể diễn giải thành lời.” Lời nói của Đông Túy không nhanh không chậm, đều đều vang lên, càng khiến Âm Tam thích thêm một phần.

“Hay lắm! Tôi cũng khá thích cô đấy.” Âm Tam điều chỉnh giọng.

Người có ham muốn thì càng dễ điều khiển.

Hắn cẩn trí óc của cô, còn cô thì muốn vị thế của hắn.

Đông Túy đáp lời khiêm tốn, lễ độ: “Cảm ơn lòng yêu thích của Tam gia!” “Nhưng, Văn Tử cô phải biết…” Âm Tam nhập một ngụm trà, tiếp tục nói đầy ẩn ý: “Nếu theo tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô phát tài, cảm nhận được vinh dự khi thành kẻ ác.

Nhưng cô nên biết, con đường này đã đi thì không thể quay đầu, tôi cho cô thời gian, suy nghĩ cho thật kỹ.

“Không cần đâu Tam gia, em vốn là người bị vứt bỏ, không có chút băn khoăn nào.

Thế nên, em chỉ muốn làm kẻ xấu thôi.” Có những lời nửa giả nửa thật, mới càng khiến nó nghe như thật lòng.

“Được lắm! Tôi thích thái độ của cô.

Nhưng…

Vẫn Tử cô nói xem, xấu với xấu, thì thu hút hay đẩy nhau ra đây?” Tục ngữ có câu, đồng tính thì đẩy nhau, dị tính mới hút vào, cũng có người nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Đông Túy trời sinh thiếu nhạy cảm, bấy giờ cô không hiểu ý Âm Tam muốn nói, thản nhiên đáp: “Cái này còn dựa vào nguyên lý, nếu là nam châm thì chắc chắn sẽ đẩy nhau ra rồi, nhưng chúng ta là người mà, đấu giải thích theo hướng đó được.” Âm Tam thoáng sửng sốt, không nghĩ cô gái thông minh như Đông Túy thế mà cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu vậy.

Hắn che giấu cảm xúc, vẫn giữ nguyên cái bản mặt lạnh tanh, nói: “Cô cứ làm việc dưới trướng Tế Quỷ trước, có tin tức gì tôi sẽ thông báo sau.” Đông Túy mù mờ, bình thường kể cả Âm Tam có nói bất kỳ cái gì, cũng đều nói thẳng vào trọng tâm, nhưng…

Chẳng lẽ hắn đang âm mưu gì đó? Nhưng cô cũng không muốn tọc mạch, chỉ giả bộ không biết gì: “Vâng, Tam gia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.