Đông Túy Hạ Hàm

Chương 40




*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Xem ảnh 1 94859.png “Bà ăn gian! Đây là tiểu xảo chứ đâu phải thông minh gì!” Tô Đát Quý phản kháng đầy bất lực, thế nhưng Trâu Noãn vẫn thản nhiên: “Chỉ cần đạt được mục đích, quan trọng cách làm làm gì? Em gái à, cưng còn non lắm!” Cũng đúng, miễn là hoàn thành được việc, cách nào chẳng là cách.

Chỉ cần quan sát tỉ mỉ sẽ tìm được lỗ hổng trong vấn đề và hướng giải quyết nó.

Đông Túy định thần lại, tìm băng dính hai mặt và ổ điện của máy gắp thú.

Làm từng bước như Trâu Noãn từng làm, sau khi kẹp gắp được dán băng dính nâng lên, Đông Túy nhẹ nhàng điều chỉnh phương hướng, căn đúng vị trí rồi mới hạ cần gạt.

Cô nhìn kẹp gắp từ từ hạ xuống, kẹp lấy quả dưa hấu đồ chơi số ba, từ từ nhấc lên.

Quả nhiên món đồ chơi dính chặt vào kẹp như đã dự tính.

Tới khi ra đến cửa ra, kẹp gắp mở lớn, dưa hấu đồ chơi rơi xuống phía dưới.

Thành công rồi! Đông Túy cầm nó lên, cẩn thận quan sát rồi sau đó đi tới nhà vệ sinh.

Cô chui vào một buồng bên trong, cắt món đồ chơi ra, quả nhiên bên trong có một tờ giấy.

Nhưng, chữ bên trên khiến Đông Túy thấy mình như nhân vật trong game nhập vai, bị người chơi điều khiển.

“Kinh độ 126.63” Cô nhíu mày, thầm rủa: “Thằng cha điên này.” Nhưng cũng không thể ngừng suy đoán, đã có kinh độ thì chắc hẳn phải có cả vĩ độ nữa mới phải.

Vậy, địa điểm thứ hai ở đâu đây?

Đông Túy vo tờ giấy lại, ra bồn rửa tay, hình ảnh phản chiếu trong gương vẫn rất bình thản.

Cô bật nước, để dòng nước lạnh xổi ướt từng ngón tay.

Người lao công phía sau lưng đang dọn dẹp nhà vệ sinh, còn Đông Túy thẫn thờ nhìn dòng nước tuôn xối xả.

Tiếp theo phải tìm ở đâu nhỉ? Ba tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, sắp đến trưa rồi, không còn chút manh mối nào nữa.

Rốt cuộc trò chơi của Âm Tam còn bao nhiêu cửa nữa? “Ấy, thôi cứ về xem thế nào đã.” Đông Túy nghĩ thầm, địa điểm duy nhất có thể tìm được manh mối, vẫn là chỗ ông bán dưa khi nãy.

Phải moi móc thêm thông tin từ chỗ ông ta, Đông Túy quyết định rồi nhanh chóng rời khỏi trung tâm giải trí.

Cô không hề hay biết bản thân mình đang bị người khác theo dõi.

Âm Tam ngồi trước máy tính, quan sát mọi cử chỉ hành động của cô, xem cô diễn kịch vui cho hắn.

“Tam gia, xem ra cô ta cũng khá thông minh nhỉ.

Hơn ba tiếng đã giải xong một chướng ngại anh sắp xếp rồi.” Đông Quỳ đứng phía sau, hai tay đan vào nhau, cười cười nhận xét Đông Túy.

Vì có hứng thú với cô nên Ấm Tam mới dày công thiết kế một trò chơi nhiều thử thách thế này.

“Mắt nhìn của tôi không tệ, cô ta đúng là nhân tài.” Âm Tam lạnh lùng cất tiếng.

Hắn vốn hiếm khi cất lời tán thưởng ai, thế nên Đông Quỳ lại càng thêm phần coi trọng cô gái đột nhiên xuất hiện này, có điều…

“Tuy cô ta giỏi thật, nhưng đâu bì được với Tam gia, ban đầu anh mất có một tiếng đã đoán được kết quả cuối cùng rồi, chỉ nửa buổi chiều đã giải được toàn bộ thử thách của anh Nhị.” Sự sùng bái của Đông Quỳ với Âm Tam xuất phát từ đáy lòng.

Những người thông minh với trí tuệ như Âm Tam, chắc chắn không tham gia kiểm tra bằng cách đơn giản.

“Nhưng Tam gia, bọn em điều tra thân phận của Văn Tủ rồi, sạch sẽ, cha mẹ đều đã mất, gia cảnh đơn thuần.

Chỉ là, càng đơn thuần càng đáng nghi.

Anh xem, liệu cô ta có thật không phải cớm không?” Đông Quỳ vẫn giữ mối nghi ngờ, bây giờ lòng người khó đoán, nhất là làm nghề như bọn họ càng cần phải cẩn thận hơn gấp trăm lần.

Nói đến đây, Âm Tam không khỏi chìm sâu vào suy nghĩ, nếu Đông Túy là cớm thì sao? Nhưng trên người cô chẳng có chút thần thái cảnh sát nào hết, nếu không phải, cô và tên cớm kia thật sự chỉ nói những chuyện như cô kể sao? “Cái này…

còn phải xem biểu hiện của cô ta.” Niềm vui mèo vờn chuột ẩn hiện sâu trong ánh mắt hẳn.

Tuy cô hơi chậm, nhưng hắn lại thích điều đó.

Mắt nhìn người của Ấm Tam tinh tế sắc bén, hắn có thể tìm ra manh mối từ thần thái, cơ thể và cách nói năng của một người.

Hắn sẽ không bỏ qua nhân tài, đồng thời, cũng không tin cô chẳng có sơ hở nào.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, mọi hành động của cô đều được thu vào máy quay giám sát.

Đông Túy lúc này đã quay lại ngã ba đường khi nãy.

“Lạ nhỉ, sao lại không thấy đâu nữa rồi.” Đông Túy định tìm người bán dưa để hỏi thêm manh mối, nhưng bây giờ, ở đây đã chẳng còn ma nào nữa.

Dù sao thì nếu ông ta là cột mốc Âm Tam bố trí, bây giờ không thấy đâu thì cũng dễ hiểu thôi.

Thể thì địa điểm thứ hai ở chỗ quái nào nhỉ? Cô suy nghĩ kỹ càng, đột nhiên nhớ tới lời nói của người bán dưa.

“Ngâm nước trước, để qua ngày?” Lẽ nào là một nơi liên quan tới nước? Vậy, nước, nước ở đâu mới được? Hay là bờ hồ? Sông? Hay bồn tắm của một nhà bất kỳ? Hay dòng suối? “Thôi mặc kệ đi, gọi xe trước đã.” Đông Túy quyết định quay lại hồ nước lúc gặp nhau ban đầu, xem xem có tìm được manh mối gì không.

Thời gian ngắn dần, kéo theo sự nhẫn nại và tinh thần của Đông Túy.

Tâm trạng cũng bức bối hơn vì thời tiết nóng nực.

Cho dù thế nào, cũng không thể để anh ta xảy ra chuyện được.

Vừa tới bờ hồ quen thuộc ấy, Đông Túy xuống xe, ngay lập tức chạy qua, trong nước? Cô không ngừng chạy ngang chạy dọc khắp xung quanh, hy vọng có thể nhìn xuyên đáy nước, tìm kiếm được điều gì đó kỳ lạ.

Làn nước phản chiếu hình ảnh của cô, ánh nắng xuyên qua mặt hồ chiếu xuống nền gạch sứ trắng dưới đáy, như thể có một thế giới khác tồn tại trong đó.

Đột nhiên, phía sau lưng cô xuất hiện một bóng người, giơ tay túm lấy tay Đông Túy.

Đông Túy giật mình, ai lại đứng sau lưng cô lúc này nữa? “Sếp Hạ đâu rồi?” Giọng nói lạnh lùng kèm chút lo lắng.

Đông Túy liền quay người lại nhìn người đứng sau lưng.

Một chàng trai tướng mạo thanh tú, tràn đầy sức sống, có điều chắc chắn vẫn chưa trải đời, không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Đông Túy nhận ra anh ta, chính là cái đuôi hay đi theo Hạ Hàm.

“Sếp các anh ở đâu…

Tôi biết làm sao được?” Đông Túy cười nhạt, lạnh lùng trả lời.

Ngô Hâm cất giọng răn đe: “Sáng nay tôi đưa sếp Hạ đến đây, thế mà mãi anh ấy chưa về.

Tôi đợi ở đây hai tiếng hơn rồi, chỉ thấy mình cô lượn qua lượn lại thôi, đừng bảo cô không liên quan gì đến chuyện này, tôi tuyệt đối không tin đâu!”

Có vẻ anh ta rất trung thành, thực sự lo lắng cho Hạ Hàm.

Nhưng cô không thể kéo theo anh ta vào, chuyện này chẳng tốt đẹp gì, chưa kể bây giờ cô giữ an toàn cho mình cô còn khó.

“Tôi không gặp sếp của bọn anh, anh thức thời thì né tôi xa xa một chút.” Nói rồi, cô lách người định rời đi.

Nhưng Ngô Hâm vẫn giữ chặt lấy tay của Đông Túy.

Chính lúc này, Đông Túy chú ý thấy một tên bám đuôi lấp ló cách đó không xa, chắc lẽ từ sáng tới giờ mọi hành động của cô đều đã bị quay lại.

Ngô Hâm gằn giọng: “Cô có biết thân phận của Hạ Hàm hay không? Anh ấy là cảnh sát cấp cao! Cha là thủ trưởng Sở Cảnh sát! Cô mà động đến một sợi lông của anh ấy thì ăn cơm tù mạt vận đấy! Đừng có nói tôi chưa cảnh cáo trước…”

Không phải định nhắc đến chuyện hai người họ trước đây đấy chứ? Đông Túy nhanh chóng mở trừng hai mắt, đồng thời đưa tay tát ngay một cái vào mặt Ngô Hâm.

“Chát!”

“Anh bỏ tôi ra, đồ đê tiện! Tôi nói rồi, tôi chưa từng gặp người đó, cũng chẳng biết anh là ai cả! Giữ chừng mực giùm tôi chút đi!” Giọng điệu cô tức giận, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Ngô Hâm đâu dễ dàng buông tha ai, nhưng cậu không phải kẻ ngốc, đột nhiên thấy phản ứng của Đông Túy dữ dội hơn bình thường, thân là cảnh sát nên cũng cảm nhận được, xung quanh có bóng dáng ai đó bất thường.

Lúc này Ngô Hầm cố trấn tĩnh lại, không nói gì tiếp.

Đông Túy thấy anh ta hiểu chuyện, tranh thủ cơ hội vùng tay ra khỏi tay Ngô Hâm: “Anh còn làm phiền thì đừng trách tôi không khách sáo! Tôi còn bận việc quan trọng, không có thời gian chơi đùa với anh đâu!” Lời lẽ của cô không đầu không đuôi, nhưng Ngô Hâm chẳng có lý do gì để can lại.

Cậu nhìn theo bóng dáng Đông Túy rời đi, cố nén tiếng gầm gừ: “Hừ, đừng để tôi nắm được thóp của cô!”.

Ngô Hâm hầm hầm lẩm bẩm, bộ dạng không cam tâm, đầy bất lực.

Cậu xoay người lấy chân đá vào một bên thành hồ.

Thấy chỗ này chẳng lưu lại chút dấu vết nào, Đông Túy liền bắt chiếc taxi ở bên đường, chạy vội tới bờ sông, bất kỳ chỗ nào có nước cũng phải thử tìm kiếm.

Không bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

“Bác tài, cho cháu tới bờ sông.” Suốt quãng đường, cô trở nên trầm mặc, nhìn tưởng bình tĩnh, nhưng thực ra trong đầu đang cuồn cuộn suy nghĩ.

Có lẽ, người lái xe buồn chán quá, nên lúc này liền kiểm cớ bắt chuyện: “Ấy? Cô gái biết không? Xe tôi không chạy bằng dầu, mà bằng nước!” Lời nói vô căn cứ khiến Đông Túy có cảm giác đối phương đang khoác lác.

Cô chỉ cười trừ, thái độ thờ ơ, không để tâm đến.

“Sao? Cô không tin à? Cô gái.

Đã bao giờ nghe chuyện nước hóa dầu chưa?” Tài xế lại thấp giọng rì rầm, như sắp kể ra một bí mật gì đó.

Đông Túy vốn chẳng chú ý đến, nhưng vừa nghe câu nước biến thành dầu, trong đầu cô đột nhiên bật ra màn ảo thuật một thời chấn động rất lâu trước kia.

Đồng thời, khóe miệng cô hơi cong lên, bật cười khẽ.

“Bác tài, không tới bờ sông nữa, làm phiền cho cháu đến bể bơi.” Người tài xế im lặng, quay đầu xe đi về hướng bể bơi.

“Ngâm nước” đúng là chỉ đến nơi có nước, nhưng chưa đủ rõ ràng, kết hợp với câu chuyện nước biển thành dầu, Đông Túy có thể khẳng định điểm đến tiếp theo là bể bơi! Thời điểm này có rất nhiều người đi bơi, trang phục hiện tại của Đông Túy lại không phù hợp với nơi này cho lắm.

Trái ngược với lố nhố người mặc toàn bikini và đồ tắm, cô trông như một con ngốc, không tới bơi thì đến đây làm gì? Nhưng vì Đông Túy xinh đẹp, nên vẫn thu hút ánh nhìn dòm ngó đánh giá của mấy tên lưu manh.Thậm chí có tên còn huýt sáo muốn thu hút sự chú ý của cô.

“Hey, người đẹp, xuống đây làm ướt người với bọn anh không?” Có kẻ bám vào thành bể bơi, cả gan gọi với theo Đông Túy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.