*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 Bà còn không biết điều cho tôi ngủ thêm một tí!” Trâu Noãn trông có vẻ bỗ bã vô tâm, nhưng sự thực lại là người rất đáng tin.
Nghe cô càu nhàu một hồi, nhất thời Đông Túy không kiếm được lý do gì để phản bác.
Cô cắn một miếng táo rồi ngơ ra nhìn Trâu Noãn.
“Đúng là vất vả gớm ha.” “Kẹt…” Nghe thấy tiếng nói chuyện, Tô Đát Quý lười biếng vươn người đi ra ngoài.
Thấy Đông Túy ngồi trong phòng khách, cô không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Đông Nương!” Rồi nhảy bổ vào người Đông Túy, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, phấn khích xoa lấy xoa để hai bên mặt của Đông Túy.
“Ừ ư? Sao đấy?” Đông Túy cất giọng chiều chuộng hỏi han, chẳng biết tại sao Tô Đát Quý lại hào hứng đến thế.
“Sao đâu, chỉ là hôm qua ngồi coi Thế vận hội Brazil với em gái cup D, nhưng nàng ta như một khúc gỗ vậy ấy cha mẹ ơi, chẳng có tí cảm xúc gì cả, thế là tự nhiên nhớ bà dã mannnn.” Nghe vậy, Đông Túy lập tức tưởng tượng ra cảnh lúc Tô Đát Quý xem Thế vận hội Brazil, không giật mình gào hét thì cũng khóc lóc điên loạn, hoặc kích động nhận xét hoặc chửi thề um cả lên.
Trong khi đó lại chẳng có ai hưởng ứng sự điên rồ ấy, cứ tự im tự hét, tự xướng tự họa như người bị bệnh thần kinh cần uống thuốc vậy.
Đúng là phản ứng đặc trưng kiểu em gái cup D.
Tô Đát Quý cảm thấy cô đơn cũng dễ hiểu.
Đông Túy bật cười thành tiếng: “Được rồi, thể kể tôi nghe xem Thế vận hội Brazil có gì vui nào?” Vừa hỏi cô vừa bóp bóp tay cho Tô Đát Quý.
Trước mắt, đây chính là một vấn đề vô cùng quan trọng đối với đất nước.
Thấy Đông Túy quan tâm, Tô Đát Quý lập tức mang hết nỗi niềm cất giữ bấy lâu ra kể cho bằng sạch:
“Ôi, Đông Nương, bà biết không.
Xem Phó gia(*) nhảy cầu xong, tôi đã yêu luôn cô gái mạnh mẽ tự xưng mình có sức mạnh hồng hoang ấy.
Mà bà biết buồn cười hơn là gì không? Nước khác lại báo là vận động viên nước mình sử dụng chất cấm! Mẹ kiếp! Có mà lũ bọn nó dùng chất cấm thì có ý! Cả nhà chúng nó dùng chất cấm ấy! Đi vệ sinh cũng dùng chất cấm thì có!” (*) Vận động viên bơi lội Phó Viện Huệ.
Tô Đát Quý kể lể, giọng nói và vẻ mặt vô cùng biểu cảm.
Đông Túy chỉ cười, còn Trâu Noãn đã lộ rõ vẻ phiền phức vì bị Tô Đát Quý quấy rầy, liền lấy gối tựa trùm kín đầu, cố gắng ngăn cách lỗ tai mình với tiếng nói thao thao bất tuyệt của Tô Đát Quý.
“Còn nữa Đông Nương ạ, bà có biết lần này vận động viên nhảy ván Đại Bạch Dương(*) đẹp trai thể nào không! Lúc thi đấu đang bị ốm mà vẫn giành được hai cái huy chương vàng đấy! Trâu vãi chưởng! Cả vận động viên bóng bàn nữa, mười lăm phút trước khi thi vẫn còn ngủ quên mơ mơ màng màng, thế mà vẫn oánh cho đối thủ cong cả đít! Đấy là còn nhường chứ không chắc họ cũng khóc ra tiếng Mán!” (*) Vận động viên bơi lội Tôn Dương.
Haizz, biết nói sao nhỉ.
Sự tự tin kiểu này chính là cơ sở kéo đất nước đi xuống đó.
Nhưng nhiều khi tình trạng đánh giá không công bằng lại xuất hiện và tồn tại trong cách nhìn của con người mà chúng ta không hề nhận ra điều đó.
“Lần thế vận hội này, nước mình giành được nhiều thành tích lắm.
Có điều tôi vẫn tức và giải quyền anh, kể cả người không biết gì cũng sẽ thừa nhận là chúng ta thắng.
Thế mà trọng tài cứ một mực khăng khăng tuyên bố cái người bị bên chúng ta đánh sml là người thắng cuộc.
Còn mấy chuyện bất công nữa cơ, tôi nghi phía sau có điều mờ ám! Tôi mà làm ở đó, chắc chắn sẽ điều tra cho rõ mọi âm mưu của họ, để chúng ta nhận được thứ mà chúng ta xứng đáng!” Bộ dạng Tô Đát Quý bực tức, rất có tinh thần vì chính nghĩa.
“Được, tôi ủng hộ bà.” Đông Túy không muốn làm cô tụt hứng, thuận tay khẽ vỗ đầu Tô Đát Quý.
Trâu Noãn căn bản không thèm nể tình gì, ánh mắt tối sầm liếc xéo Tô Đát Quý, mỉa mai: “Dựa vào IQ của bà mà đòi bắt ai? Không để mình bị túm đã là may lắm rồi.” “Quần què nhà bà ý nhé!!” Tô Đát Quý buông tay khỏi cổ Đông Túy, xắn gấu tay áo lên, xông tới đề Trâu Noãn xuống.
Hai người này ở cạnh nhau kiểu gì cũng gà bay chó sủa.
Đúng kiểu yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
Tô Đát Quý ngồi trên người Trâu Noãn, tra hỏi cô: “Nói mau, tôi đủ khả năng hay không? IQ của tôi làm sao? Thấp hơn bà chắc?” Tô Đát Quý vừa hỏi vừa đẻ Trâu Noãn xuống, khiến Trâu Noãn không phục cũng chịu chết chẳng làm gì được.
“Rồi rồi chị hai, chị đầy khả năng, siêu thông minh, lại còn đẹp gái được chưa! Chị vô địch thiên hạ rồi, xuống hộ em cái chứ xương em gãy tới nơi rồi!” Đông Túy bật cười, chuẩn bị nói vào vấn đề chính: “Được rồi, nghe tôi nói này.
Chắc tôi sẽ chuyển về nhà cũ sống một thời gian.” “Chuyển về nhà cũ á? Tại sao?” Hai người kia đồng thời ngưng tay.
Trâu Noãn không nén nổi tò mò cất tiếng hỏi.
“Tôi phải trà trộn trong nhóm lừa đảo một thời gian, trước mắt thì tên đại ca của nhóm đó không tin tối.
Sáng nay lúc quay về, hình như hắn còn sai người theo dõi tôi nữa.
Để tránh cho căn cứ của chúng ta bị lộ, tạm thời phải tách ra hành động.” Trên đường về Đông Túy đã nghĩ kỹ kế sách, lúc này chỉ thản nhiên nói lại với hai người họ.
Trâu Noãn hơi nhíu mày, vẫn thấy hành động như thể nguy hiểm quá, cảm giác bất an: “Đông Nương, hắn đã theo dõi bà rồi, chứng tỏ là người rất đa nghi, lòng dạ nhóm người đó cũng khó mà lường được.
Hay cứ đưa tụi tôi theo bà đi!” Trâu Noãn chống tay ngồi dậy.
Nghe nhắc đến chuyện nghiêm túc, Tô Đát Quý cũng nhóm lên nói: “Đúng đó, Đông Nương! Đưa bọn tôi đi cùng đi, cùng nhau phối hợp!” Biết bọn họ có ý tốt, nhưng chuyện lần này thực sự không ai giúp cô được cả.
“Tạm thời chưa cần thiết, nhiều người quá khéo còn đáng nghi hơn.
Hắn sai người theo dõi tôi, chứng tỏ rất quan tâm đến tôi, về sau càng tiện cho tôi phá vỡ cái mạng lưới này.
Tôi không thể để vụt mất cơ hội được, màn kịch này cứ để tôi diễn một mình đi.” Lúc nhận vụ này, Đông Túy đã muốn tự mình hoàn thành bằng mọi giá.
Nghỉ ngơi một chút, làm giả chứng minh thư, sau một buổi trưa tĩnh lặng, Đông Túy rời khỏi nhà.
Việc này là để cô chuẩn bị tinh thần cho hành trình dài sắp tới.
Cô bắt xe bus tới chỗ Tế Quỷ, dù gì cũng là bái sư học nghề, đến chỗ sư phụ cũng là hợp tình hợp lý.
Xe bus chật cứng người, ồn ào huyên náo.
Thời tiết vẫn nóng nực như vậy, nhiệt độ không hạ chút nào, khiến người ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Đông Túy xuống xe, đi bộ về phía nhà Tế Quỷ.
Từ đây đến đó vẫn cần đi thêm một đoạn nữa.
Cô xốc ba lô lên, đang băng qua quảng trường trước mặt, lại có cảm giác giống buổi sáng, hình như ai đó đang bám theo mình.
Cô quan sát rất nhạy, đã trông thấy bóng dáng khả nghi đó liền rẽ ngay vào vườn hoa bên cạnh.
Đông Túy nấp sau một bức tường gần đó.
Đợi khi người phía sau đuổi đến, cô đan tay, nhìn bóng dáng người đó với ánh mắt mỉa mai.
Cứ ngỡ là người ban sáng theo dõi mình, nào ngờ lại là một gương mặt quen thuộc, Đông Túy cười nhạt.
“Đồng chí cảnh sát, anh rảnh rỗi quá nhỉ.
Không ở văn phòng xử lý công chuyến đi, bám theo tôi làm gì? Tôi chẳng có gì để nộp đâu.” Hạ Hàm biết cô chắc chắn đang tiếp cận nhóm lừa đảo nên muốn nhân tiện đi tìm manh mối.
Có điều, cô lại quá thông minh và nhạy bén.
Anh lặng lẽ xoay người.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chưa đến một mét.
Hạ Hàm nhìn vẻ mặt khinh thường của cô, nói: “Tôi biết là với tính cách của cô, sẽ không chịu nói gì với tôi mà.” Sau khi tiếp xúc vài lần, tự nhiên Hạ Hàm cũng biết đôi chút điều về Đông Túy.
“Thể anh còn bám theo tôi làm gì? Tôi đâu phải là người tốt.
Không sợ tôi hạ độc anh à?” Biết rõ Đông Túy khó nắm bắt rồi, còn tự hành hạ bản thân? Thằng cha này ăn hành chưa đủ à? Thế nhưng cô càng tỏ vẻ cay nghiệt, Hạ Hàm càng để ý cô.
Anh nhìn Đông Túy đầy ẩn ý, cười mỉm đáp lời: “Tôi chỉ không hiểu, tại sao cô lừa gạt người ta rồi lại trả lại tiền thôi.
Nếu trời sinh đã nhẫn tâm thì sao lại thương kẻ bị hại chứ?” “Anh luyên thuyên cái gì vậy, nghe chả hiểu gì cả.” Đông Túy biết chắc hôm qua Hạ Hàm đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Nhưng bị người này nói trúng tim đen, cô không tài nào chấp nhận nổi.
Trước giờ cô chưa bao giờ nhận mình là người lương thiện.
Biết rõ cá tính của cô, Hạ Hàm lại càng muốn nói cho rõ chuyện hôm qua.
“Hôm qua rõ là cô đã lừa người phụ nữ bế con theo rồi, sao lại còn kêu đồng bọn trả lại tiền cho bà ấy.
Thừa nhận đi, cô thực sự là một người con gái tốt mà.” Chỉ vì chuyện này, cái nhìn của Hạ Hàm về Đông Túy đã thay đổi mạnh mẽ, hơn nữa hiện giờ anh cũng không muốn bắt cô.
Chuyện này tác động rất lớn đến anh, người con gái đặc biệt này thực sự đã phá vỡ thế giới quan của Hạ Hàm.
Hôm qua, sau khi gặp Đông Túy, không lâu sau thì Ngô Hâm phụ trách quan sát đã phát hiện ra hành động kỳ lạ của Trâu Noãn.
Giác quan thứ sáu khiển cậu cảm thấy việc này không bình thường, thế là bèn báo cáo lại với Hạ Hàm.
Hạ Hàm suy nghĩ hồi lâu liền hiểu được lý do thực sự phía sau.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Đông Túy lạnh lùng đáp, nếu muốn bắt cô vì tội lừa gạt thì tại sao lại nói lắm vậy.
Nhìn điệu bộ gườm gườm của Đông Túy, Hạ Hàm không vòng vo nữa.
Hổ nước phía sau lưng đột nhiên lấp lánh như được tiên nữ rải hoa xuống, chảy róc rách róc rách lấn át toàn bộ tạp âm xung quanh đó.
Nơi đây dường như chỉ còn lại hai người, chỉ còn lại giọng nói ấm áp của Hạ Hàm thầm thì, chầm chậm bao bọc tâm trí của Đông Túy: “Em có độc đến mấy cũng không hề gì, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ bảo vệ từng bước đi của em, là cái bóng sau lưng em.” Hạ Hàm hơi nghiêng đầu, mỉm cười đầy ấm áp.
Ánh mặt trời hôm ấy rất đẹp cũng rất rực rỡ, mang theo cái ấm áp như cứu rỗi cuộc đời cô vậy.