*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 Âm Tam hờ hững đáp: “Cứ để cô ta tỉnh rượu đi đã, sau đó điều tra kỹ lưỡng toàn bộ thông tin cá nhân.
Nếu có cơ hội thì…
Ta sẽ tự mình nâng đỡ cô ta.”
Ánh trăng rọi xuống giữa màn đêm tĩnh mịch, trời sao lấp lánh lập loè.
Thành phố vốn rực rỡ nhờ những ánh đèn đường, giờ đã dần chìm vào nền trời đêm xám đen.
Chỉ trừ những cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7 ra, còn lại toàn bộ đã chìm trong giấc ngủ say.
“Con nhóc này nhìn thì ốm như ốm nhắc, thế mà cũng nặng phết.” Tế Quỷ kéo,lôi, bể, cũng đủ kiểu cả đoạn đường, đưa Đông Túy về nhà mình.
Vì không biết cô sống ở đâu, lại còn đang say không biết trời trăng đất dày là gì, làm sao hỏi có địa chỉ nhà cho nổi? Tể Quỷ sống trên một gác xép nhỏ, hắn công Đông Túy lên tầng hai rồi rút chìa khóa ra mở cửa.
Căn phòng rộng mười mấy mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, một cái giường cũ siêu cấp, một ghế như có thể gây bất kỳ lúc nào, đồ làm bếp cơ bản để lộn xộn trên nền xi măng.
Hắn khiêng Đông Túy lên giường nằm, rồi thở hồng hộc.
Đông Túy hơi chau mày, cả người nóng nực bức bối, thực sự rất khó chịu.
“Trẻ ranh nhà cô, uống không được còn cố.” Tế Quỷ cúi xuống tháo giày cho Đông Túy, nhìn bộ dạng của cô, hắn không nhịn được càu nhàu mấy tiếng.
Tiếp theo còn kéo chăn lên đắp cho cô, sợ cô bị lạnh.
Bàn tay hắn vô tình chạm vào tay cô,mới phát hiện người cô nóng bừng.
“Ối trời…
Sao nóng rực lên thế này…” Tể Quỷ nhíu mày, sợ là vì cô uống nhiều quá, tuần hoàn máu tăng nhanh, cả người mới bốc hỏa theo nghĩa đen thế này.
“Cứ tiếp tục thế này sẽ sốt chết mất.” Tế Quỷ không giấu nổi sự lo lắng, cầm cốc nước trên ghế lên, dựng Đông Túy nằm ngồi.
“Nào, nhóc, uống nước đi.” Đông Túy cảm thấy rất nóng, hơi khó thở, bấy giờ cực kỳ khó chịu, vô thức uống nửa cốc nước.
Tể Quỷ một lần nữa đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lên dem lại cho kỹ.
Hắn còn đun nước nóng, làm ẩm một cái khăn vải, chậm rãi lau qua những phần da cô để lộ ra ngoài, nhẫn nại như một người cha chăm sóc con gái, cuối cùng gấp khăn đặt lên trán cô.
Cơ thể gầy gò dưa người vào thành tường bên cạnh giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một đêm dài trôi qua.
Lúc Đông Túy hạ sốt, cô hơi tỉnh lại, he hé mắt, ánh đèn hiu hắt chiếu vào mắt.
Ngồi dậy mà lòng đầy hoang mang, Đông Túy lắc lắc đầu, không hiểu bản thân làm sao lại ở đây như thế này.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy một bóng dáng, chính là Tể Quỷ đang ngoặt đầu, dựa lưng vào tường ngủ rất say.
Tướng ngủ của Tế Quỷ xấu thực sự, miệng thì há, đầu nghếch lên, mắt mở he hé như người treo cổ, đã thế còn cất tiếng ngáy khe khẽ.
“Kho..” Đông Túy đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ nơi ở của hắn lại là căn phòng cũ kỹ xập xệ đến vậy, nội thất trong phòng có thể dùng một từ “mục nát” để miêu tả.
Nhưng thứ khiến Đông Túy chú ý đến là chậu nước trên ghế, cô cúi đầu xuống nhìn, cái khăn đắp trên trán liền rơi xuống tức thì.
Đông Túy gắng nhớ lại, trong lúc mơ màng, hình như hắn đã chăm sóc cô.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng cô liền thấy ấm áp.
“Khò…” Tiếng ngáy khò khò liên tiếp vang lên, nghe thật chói tai…
“Khặc khặc!” Bị chính tiếng ngáy của mình đánh thức, chắc hẳn không chỉ có mình hắn ta.
Tế Quỷ bấy giờ đằng hắng giọng, định thần lại, hắn và Đông Túy bốn mắt nhìn nhau.
Hắn vẫn hơi đờ đẫn, chậm chạp vươn cánh tay khẳng khiu đang bị tê cứng ra.
Đông Túy nhìn theo từng cử chỉ của hắn, liền thấy hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, thở phào nhẹ nhõm: “Hạ sốt rồi.” Dưới ánh đèn, càng có thể thấy rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt hẳn đầy tơ máu của Tế Quỷ.
Đáy lòng Đông Túy thêm phần ấm áp, không ngờ đến chuyện chính hắn đã mất cả đêm chăm sóc cô.
Nếu chỉ là diễn kịch thì đâu phải làm đến mức ấy.
Có điều, lòng người lạnh lẽo đã lâu rồi, đột nhiên được nhận sự quan tâm ấm áp thành thật thế này, lại khiến cô thực sự không thoải mái.
Đột nhiên cô chẳng biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ giương mắt trơ trơ nhìn Tổ Quỷ.
Không khí trong phòng dường như bị đông cứng lại.
Hồi lâu sau, Đông Túy dựa người vào thành giường, phá vỡ sự im lặng, tò mò hỏi: “Sư phụ, tại sao anh lại làm nghề này?” Dân lừa đảo bịp bợm chia thành hai loại, do dòng đời xô đẩy hoặc vốn dĩ là kẻ bất lương lười phấn đấu.
Tế Quỷ vẫn ngồi trên sàn nhà, bỗng nhiên bị hỏi, hắn cười gượng gạo trả lời: “Sáu tuổi bị người ta dụ dỗ rồi cứ thể kiếm sống nhờ nó, không sửa được mất rồi.” “Dụ bắt trẻ con?” Nghe Tế Quỷ cảm thán, Đông Túy không khỏi nghi ngờ hỏi lại.
Nhắc tới đây, Tả Quỷ bất lực cúi đầu, lôi một điếu thuốc rẻ tiền ra châm lên hút.
Hắn chậm rãi kể lại ký ức đã xa xôi ấy: “Anh chỉ nhớ năm anh sáu tuổi, đang chơi trước cửa nhà thì bỗng có một người đàn ông lạ mặt mua một đống đồ ăn cho anh, toàn những thứ ngon chưa từng thấy.
Ông ta bảo anh, chỉ cần đi cùng ông ta, đống đồ ngon lành ấy muốn ăn lúc nào cũng được.
Đối với anh ở thời điểm đó mà nói, được ăn ngon như thể chính là phúc phận lớn nhất rồi.
Thế nên mới bị lừa đi.” Kể tới đây, ánh mắt Tể Quỷ nhìn thẳng vào bức tưởng ảm đạm phía đối diện, không có cảm giác gì đặc biệt nữa, dường như chuyện này sớm đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của hắn nữa rồi.
Hắn lại chậm rãi kể tiếp: “Khi ấy anh còn nhỏ, trừ chuyện quê mình bốn phía núi bao quanh ra thì chẳng biết gì khác, đến cả địa chỉ nhà cũng không biết.
Cứ thế theo người đàn ông kia bắt tàu hỏa đi khắp nơi.
Từ năm sáu tuổi, anh đã quỳ ở ga tàu xin tiền người qua đường, rồi mỗi ngày đều nộp lại tiền cho ông ta, nhưng ông ta chỉ cho anh ăn qua bữa thôi.
Sau này lớn hơn chút, không còn làm người ta mủi lòng cho tiền được nữa thì bắt đầu học đủ các chiêu trò mánh khóe lừa gạt từ ông ta để kiếm sống.
Đến năm mười sáu tuổi, khi đã nắm hết mọi thủ đoạn lừa bịp giang hồ, anh liền tách khỏi người đàn ông kia, bắt đầu hành trình trôi nổi một thân một mình.
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua đến thế rồi.” Giọng điệu của hắn không chút hoài niệm, chỉ cảm thán âm thầm.
Thời gian đã lâu quá, mọi thứ trở thành thói quen rồi.
Quên hết đi những ký ức xa xôi, không tiếc nuối, không níu giữ.
Có điều trong lòng hắn vẫn thoáng chút chua xót: “Đến dáng vẻ của họ anh cũng chẳng nhớ, chắc lẽ người nhà anh đã sớm cho là anh chết mất rồi.” Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng ai có thể quyết định cuộc sống của ai.
Lúc này, Đông Túy chỉ biết im lặng.
Cô không biết phải an ủi người ta thế nào, cảm giác giờ nói gì nghe cũng sáo rỗng giả tạo.
Cả một đời người nhiều thăng trầm, sướng hay khổ cũng chỉ mình mình biết.
Trầm mặc theo lời nói của hắn, chắc lẽ là cách an ủi sâu sắc nhất.
Trời bắt đầu tờ mờ sáng, Đông Túy không chiếm giữ cái giường của Tổ Quỷ nữa, rời khỏi căn gác xép.
Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, cô bắt taxi chuẩn bị về chỗ ở.
Nhưng lúc bắt xe, cô lại phát hiện có một chiếc xe taxi khác đang bám theo mình.
Đông Túy cực kỳ nhạy cảm với những chuyện này, trong đầu đã phán đoán được tám chín phần thân phận của người bám theo mình.
Còn chưa tới nơi ở, cô đã xuống xe, vào cửa hàng bách hóa quen thuộc, người đàn ông phía sau cũng đồng thời rời xe.
Giờ thì Đông Túy có thể chắc chắn là hắn ta đang theo dõi mình.
Cô lựa đồ trong cửa hàng, ánh mắt vẫn không ngừng quét qua phía cửa.
Tên đàn ông cử đứng bên cái cây lớn trước cửa ra vào, giả bộ ngó nghiêng trái phải như người qua đường, kỳ thực không hề ngừng liếc vào cửa hàng tạp hóa.
Đông Túy cười nhạt, mua bừa vài món đồ ăn vặt, thanh toán xong liền ra theo lối cửa sau.
Đến lúc tên đàn ông không cảm nhận được động tĩnh gì, xông vào trong cửa hàng thì đã chẳng thấy bóng dáng Đông Túy đâu nữa rồi.
“Xin chào, chào mừng đến với…” Nhân viên bán hàng cười mỉm, cất giọng chào.
Tên đàn ông không buồn chú ý, vừa trông thấy cửa sau của cửa hàng, không chậm trễ đuổi ngay theo nhưng cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của Đông Túy đâu! “Tiêu rồi…
Mất dấu rồi.” Đông Túy bắt xe bus, quay về nhà.
Vừa mở cửa, cô liền trông thấy Trâu Noãn đang chổng mông ngủ trên ghế sô pha.
Trên bàn trà chỏng chơ tờ hóa đơn xe taxi.
Đông Túy bước đến vỗ vỗ lưng Trâu Noãn, Trâu Noãn căng đôi mắt đầy tơ máu, mơ màng nói với Đông Túy: “Đông Túy, bà về rồi…” Sau đó, chỉ hé nửa mặt ra, người vẫn nằm yên, dáng vẻ mệt mỏi.
“Ừ.” Đông Túy ngồi xuống một bên ghế sô pha, hỏi han: “Đúng rồi, tiền hôm qua tôi lừa người ta, bà trả lại chưa đầy?” Vừa hỏi cô vừa đưa tay bổ mấy quả táo đang đặt trên mặt bàn trà.
Dưới mớ tóc bù xù vang lên tiếng ồ à của Trâu Noãn: “Hơ…
Rồi…
Yên tâm đi, tôi…
hờ…
đem bỏ lại vào túi cho bà ấy rồi.
Bà ấy cứ tưởng tại mình không buộc cẩn thận nên tiền bị rơi lung tung ra ngoài, không lo lắng gì nữa.” Dứt câu đã ngáy khò khò, không động đậy gì nữa.
Đông Túy không nhìn nổi cái dáng vẻ này, chẳng ngần ngại lấy chân khều khều người Trầu Noãn: “Hôm qua bà đi tìm giai hay gì mà người lại rệu rã thể này.
Đã ngủ ở phòng khách thì chớ, còn không thay đồ ở nhà nữa.” Trâu Noãn bấy giờ không muốn dậy chút nào, nhưng Đông Túy vẫn không ngừng lay! Cô hờn dỗi càu nhàu liên tục! “Tất cả đều tại bà nên tôi mới buồn ngủ đến thế này đây!”