*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 “A!!Tế Quy lập tức ôm bên mặt bị bầm tím, miệng rỉ máu, nhưng cũng không dám rên rỉ.
“Mày biết nghề của chúng ta quan trọng nhất là phải cẩn thận, đã biết nó là ai chưa mà dám dẫn tới đây!” Âm Tam lạnh giọng, câu nói nặng tựa ngàn cân.
Tế Quỷ cũng hiểu bản thân làm thế này quá liều lĩnh, vẫn ôm mặt cười trừ, “Xin lỗi Tam gia, em biết chứ, nhưng con nhóc này thực sự rất có tiềm năng!” Tế Quỷ khẳng định chắc nịch về Đông Túy! Nghe Tế Quỷ nói vậy, mắt Âm Tam càng thêm lạnh lẽo, lại giơ tay lên định dạy cho hắn một bài học.
Đông Túy không nỡ nhìn Tổ Quỷ vì mình mà bị đánh, đứng vội dậy, không chút e ngại nói với Âm Tam: “Tam gia, là do em sai, chẳng liên quan gì đến sư phụ cả.
Là em bám theo sự phụ vì muốn đến đây học chút mánh khóe.
Nếu Tam gia lo em là cớm, em có thể chứng minh cho mọi người xem! Nếu em làm anh phật ý, muốn đánh muốn giết em thế nào cũng được!” Đông Túy phân trần liền một hơi, kể hết ra những lo lắng của Âm Tam và cách giải quyết.
Điều này thu hút sự chú ý của hắn.
Cô nàng nói năng rành rọt, chứng tỏ là người cẩn trọng và hiểu biết.
Dạng người này nếu không phải là đồng bọn thì cực kỳ nguy hiểm.
Thế nên…
Đám người xung quanh đều đang chờ được một trận cười, xem Âm Tam xử lý con ranh không biết điều này thế nào.
Âm Tam xoay xoay cái nhẫn đeo trên tay, trầm giọng: “Dẫn người đến đây, đều phải được sự cho phép của tao.
Tự ý đưa tới…
Tế Quỷ, mày cũng biết đấy, Tam gia mày nóng tính thế nào.
Haiz…” Hắn xòe tay ra, thổi chút bụi không thể nhìn thấy bằng mắt thường trên đó.
Tế Quỷ bị dọa sợ vỡ mật, Âm Tam là loại người máu lạnh tàn độc, chưa kể đến thế lực sau lưng hắn.
Tế Quỷ đương nhiên không dám cãi lời, “Vâng vâng vâng, Tam gia, em biết lỗi rồi! Anh tha cho em lần này! Em…” Để thể hiện thành ý, Tế Quỷ tự tay vả thật mạnh liên tiếp hai phát “Chát! Chát!” vào mặt mình để thể hiện thành ý.
Hai bên má hắn lập tức đỏ au lên.
“Đây thực sự là lần cuối ạ! Lần sau em sẽ xin phép Tam gia trước!” Và đây cũng chính là cách uy thế của Âm Tam được hình thành.
Lúc này, hắn khẽ nhếch mép, lộ ra lúm đồng tiền trên má, nhưng vẫn không có ai dám cất tiếng cười.
“Đều là anh em trong nhà, từ sau nhớ thể là được rồi.” Hai câu nói đơn giản đã kết thúc chuyện Tể Quỷ không biết phép tắc.
Tế Quỷ được tha thứ, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn Tam gia! Cảm ơn Tam gia!” Mắt hắn lóe sáng, rồi vội kéo Đông Túy sang một bên, nghiêm giọng dặn: “Đừng có chắn lối Tam gia!” Đông Túy vẫn căng thẳng mở to hai mắt, khẽ gật đầu.
Âm Tam ngồi trên ghế, cầm tách trà Long Tỉnh ở trên bàn lên, khẽ nhấp một hơi, bỗng cau mày: “Trà nguội rồi.
Đông Quỳ.” Một thanh niên dáng vẻ hòa nhã, dễ gần đứng bên cạnh Âm Tam, tức khắc đón lấy chén trà: “Tam gia chờ chút, em pha lại trà cho anh.” Đông Quỳ rời đi, Âm Tam quan sát kỹ Đông Túy rồi cất tiếng: “Lý do…
Cô…
muốn tham gia với bọn tôi?” Xung quanh không một ai dám ho he gì dù là một âm thanh nhỏ nhất, căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng thở, thậm chí cả tiếng kim rơi xuống sàn cũng lọt vào tai.
“Bởi vì em nghe nói, nếu được làm thuộc hạ dưới tay Tam gia sẽ có cơm ngon ăn, em cũng quen lăn lộn ở ngoài rồi, muốn học thêm ngón nghề, kiểm thêm chút tiền.
Con gái mà, ai chẳng thích ăn ngon mặc đẹp chơi sang.” Nhưng những điều này đều do tiền bạc quyết định.
Lý do chính đáng, Âm Tam nhìn chằm chằm vào Đông Túy, dân lừa đảo giỏi nhất là nắm bắt tâm lý của người khác.
Hắn không thấy có gì khác thường trên người cô.
Tay cô nắm chặt, chứng tỏ đang rất căng thẳng sợ hãi, mắt không nhìn thẳng vào Âm Tam, chứng tỏ cô kính sợ hắn.
Nhưng ánh nhìn rất kiên định, chứng tỏ cô tuy thiếu kiến thức, nhưng rất có lòng học hỏi.
Đây không phải chuyện khó, có điều…
“Muốn làm thuộc hạ của tôi à, không phải là không thể, nhưng…
Để tôi xem bản lĩnh của cô đến đâu, chỗ tôi không nhận mấy đứa ăn hại.” Đông Quỳ đã pha trà xong, rót ra chén mời Âm Tam.
Mùi trà thơm ngát tràn ngập khắp không gian.
Đông Túy vội gật đầu, “Cảm ơn Tam gia đã cho em cơ hội.
Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Âm Tam nhấc tách trà lên, chậm rãi tiến đến trước, đột ngột buông tay, tách trà ấm nóng theo đó rơi xuống sàn vỡ tan, nước trà lênh láng trên mặt đất.
“Đừng có giở trò mèo, không thì kết cục của cô cũng không khác cái chén này là bao đâu.” Đông Túy lạnh gáy, hối hận đã chui vào hang cọp thế này, nhưng tình thể hiện giờ, vào thì dễ, ra lại khó.
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Âm Tam làm Đông Túy có cảm giác như bị giật điện vậy.
Ngày hôm sau, Âm Tam ngồi chơi game trong một chiếc xe van đỗ bên lề đường tấp nập, điều hòa thổi mát rượi, so với thời tiết nóng hầm hập bên ngoài thì trong xe đúng là thiên đường.
“Mấy đứa hành động được rồi đấy.” Âm Tam mặt không biểu cảm nói với Đông Túy ngồi bên cạnh, tay không ngừng lướt trên màn hình.
“Vâng ạ.” Lúc Đông Túy mở cửa bước xuống xe thì Âm Tam vì nhân vật bị die mà cáu tiết ném phăng máy tính bảng xuống sàn, “Mẹ kiếp!” Giọng nói bình thản, chẳng thèm liếc nhìn cái máy tính bảng bị ném vỡ màn hình lấy một cái.
Đúng là người có tiền, phung phí như vậy đấy.
Thời buổi mánh khóe lừa gạt càng ngày càng tinh vi, đi đâu làm gì cũng phải cẩn thận.
Không sợ bị gài bẫy, chỉ sợ bẫy quá tinh vi, bản thân bị sập bẫy lúc nào cũng không hay.
Trong khu phố cổ xa xôi hẻo lánh cạnh trạm xe Đông Thành, cư dân đa phần là người tầm tuổi trung niên trở lên.
Từ nhỏ tới lớn công việc tầm tầm, cuộc sống tàm tạm, không có tiền đổi nhà mới, chỉ biết đợi một ngày có gì đó thay đổi, phát tài đổi vận.
Thế nên, những người sống ở những khu vực này đa số đều thiếu hiểu biết và ít kinh nghiệm cuộc sống, ngày qua ngày sống nhạt nhẽo, cổ hủ, trong đầu luôn mong có một miếng bánh lớn tự nhiên rơi xuống đầu mình.
Trần Dũng là một kẻ ăn không ngồi rồi, lại nghiện cờ bạc, lúc này anh ta vừa mới rời sòng bạc, toàn bộ học phí của con trai đã đem nướng sạch trên bàn bài.
Mặt đầy sầu não, anh ta vừa đi vừa bất mãn: “Bài đẹp như thế, giá như chơi lại, mình chắc chắn sẽ lật ngược lại được!” Người xưa có câu, con bạc nào cũng đều không chấp nhận được chuyện mình bị thua, đều nghĩ là thần may mắn sẽ đến với mình, chỉ là đang chơi trốn tìm mà thôi.
Chỉ cần một cơ hội nữa thôi thì mọi chuyện sẽ khác!! Cứ thế càng đắm chìm sâu.
Bọn họ hoàn toàn quên rằng, bản thân vốn có bao nhiêu, đã thua mất bao nhiêu.
U mê không nhận thức nổi, tự mình rơi xuống cái hố không tài nào trèo lên được nữa.