*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 “Nếu không thì như vậy đi sư phụ, không phải đã có một cái Iphone 6 đến tay rồi sao? Em lại đi luộc đồ lần nữa được không?” Luộc đồ không phải là một ngôn nghệ mới, Tế Quy nghĩ một chút là biết trình độ của cô, dù sao bây giờ luộc đồ cũng không dễ thành công.
Cho nên hắn khẽ gật đầu: “Được.
Cho tôi xem bản lĩnh của cô.” Đông Túy có ngoại hình vô hại, nụ cười tươi tắn.
Trên thực tế, nữ quái lừa đảo có thể làm giảm bớt tâm lý đề phòng của người khác.
Cho nên, trên đường phố ồn ào náo nhiệt xuất hiện một người như thế này…
“Ai mua điện thoại này không? Táo 6 đây!” Vừa giấu giấu giếm giếm điện thoại vừa lăng xăng đến chỗ người qua đường gần đó: “Rẻ lắm!” Cảm giác này rất giống như ngày xưa người ta bán CD 18+.
“Ai mua không? Âu Mỹ Nhật Hàn, hàng nội địa cũng có!”
Một thiếu niên đeo kính đi từ phía đối diện tới, vai đeo ba lô hai quai, thoạt nhìn có vẻ hiền khô.
Hai mắt Đông Túy phát sáng, chính là cậu ta!
Cô đi tới vài bước, chặn trước mặt cậu thiếu niên: “Này anh đẹp trai.”
Cậu thiếu niên có dáng vẻ rất hiền lành, lúc này không khỏi ngại ngùng, nghi hoặc nhìn về phía Đông Túy.
“Có…
Có chuyện gì?”
Đông Tây lấy điện thoại trong túi áo ra: “Muốn mua điện thoại không? Iphone 6 đời mới nhất…
Bán rẻ luôn.”
Thiếu niên cười ngu ngơ, khoát tay: “Không mua, không mua.” Nói xong muốn đi, nhìn tưởng hiền mà không ngờ tình cảnh giác rất cao.
Đông Túy tất nhiên không chịu buông tha cậu ta, lúc này lo lắng đuổi theo: “Ơ, anh đẹp trai chờ một chút.” Bỗng nhiên bị trượt chân một cái, Đông Túy ngã bịch trên mặt đất: “Ổi!” đau đến xuýt xoa.
Vì cô kéo chàng trai kia nên cậu ta cũng không thể không dừng chân, vẻ mặt xoắn xuýt, đăm chiêu suy nghĩ.
Tiếng kêu đau đớn của Đông Túy liên tục vang lên khiến cho cậu ta áy náy.
Cho nên cậu ta quay đầu đi đến trước mặt Đông Túy, ngồi xổm xuống ân cần hỏi thăm: “Cô…
không sao chứ?”
Xem ra không thể tiến hành theo phương án cũ rồi.
Nhưng thay đổi kế hoạch tác chiến dựa theo tính cách mỗi người cũng là một trong những chiến lược của Đông Túy.
Lúc này cô chậm rãi lắc đầu: “Không sao.
Nhưng mà, tôi cũng bất đắc dĩ phải bản, chị của tôi bị tai nạn xe cộ, cần phải mổ gấp.
Vậy nên tôi phải nhanh chóng kiếm tiền, bản hết đồ có thể bán đi, để gom tiền thuốc men cho chị càng nhiều càng tốt…” Đông Túy nói xong, mắt đỏ lên, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt.
Thiếu niên lòng dạ lương thiện, dù đã nghe qua mánh khóe lừa đảo này nhưng khi thấy dáng vẻ của cô căn bản không giống lừa đảo lập tức sinh lòng thương cảm.
Dù sao điện thoại di động của mình cũng cũ rồi, cũng đến lúc cần phải thay máy.
“Cô đưa di động cho tôi xem một chút.” Chàng trai cẩn thận mở miệng nói.
Đông Túy dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cậu ta, không mảy may giả dối: “Ừ, được.” Nói xong lấy điện thoại ra, đưa Iphone 6 cho cậu ta.
Thiếu niên hí hoáy với cái di động một lúc, phát hiện các tính năng thực sự rất tốt, bèn mở miệng nói: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Phiên bản điện thoại mới nhất hiện giờ là hơn năm nghìn tệ, chưa sale.
Đông Túy cảm thán một tiếng, khuôn mặt rầu rĩ: “Tôi chỉ muốn nhanh chóng bán lấy tiền, một nghìn rưỡi là tôi bán!”
“Một nghìn rưỡi…
Nhưng trên người tôi chỉ có một nghìn hai.
Tôi thực sự thích cái điện thoại này.” Cậu ta vẫn sử dụng cái điện thoại Nokia N79 cổ lỗ sĩ.
Lúc này cũng muốn đổi sang điện thoại thông minh cho sướng.
Đông Túy có vẻ rất phân vân, cô đứng lên, có phần miễn cưỡng nói: “Được, trông cậu có vẻ là người tốt, tôi bán cho cậu!” Thiếu niên cười ngốc nghếch, móc tiền kẹp trong túi quần ra, lấy toàn bộ cụ Mao có trong túi ra: “Đây trả cô.”
Cậu ta chuẩn bị đưa tiền cho Đông Tây thì cô đột nhiên nâng cao cảnh giác: “Nhanh lên, cất kỹ di động!” Nói xong cô đưa tay đẩy cánh tay cậu ta đang cầm điện thoại, ép cậu ta phải cất điện thoại vào trong túi quần.
“Có chuyện gì vậy?” Thiếu niên khẩn trương dò hỏi.
“Hình như bên kia có cảnh sát, có lẽ anh ta cho rằng tôi là ăn trộm.
Nếu bình thường thì chẳng sao, nhưng hiện giờ tôi còn phải tiếp tục gom tiền, không thể trì hoãn thêm.” Cô khẽ nói với cậu ta, tay cầm chặt tiền của cậu thiếu niên.
Hai người đưa lưng về phía cảnh sát có tướng mạo dung tục cách đó không xa.
Chàng trai cũng đã nhìn thấy một người mặc quần áo cảnh sát đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Thôi thì chúng ta chia nhau ra đi, bây giờ cậu đừng lấy điện thoại ra vội, chờ đến lúc không người thì hãy lấy ra dùng!” Đông Túy dặn dò xong hai người mỗi người đi một ngả.
Người được gọi là cảnh sát cách đó không xa chính là Tế Quỷ.
Lúc chàng trai trở về trường học, xác định đằng sau không có ai bám theo bèn lấy điện thoại trong túi ra, lúc này phát hiện…
Mình bị lừa rồi, cái điện thoại này là đồ chơi! Căn bản không phải là cái Iphone 6 lúc nãy!
Trảo từ lúc nào? Thiếu niên suy nghĩ thì phát hiện lúc mình lấy tiền ra, trong chớp mắt Đông Túy đẩy tay cậu ta vào túi quần thì cô đã đánh tráo.
“A!” Cậu ta phẫn nộ ném cái điện thoại đồ chơi trên mặt đất khiến nó vỡ tan tành.
Ngã một lần cho không Biểu hiện của cô được Tế Quỷ khen ngợi, đồng thời cũng lấy được sự tín nhiệm của hắn.
“Cô thực sự rất thông minh, đóng kịch hay lắm, Văn Tử, cô không làm nghề này thì thật đáng tiếc.” Tế Quỷ đánh giá cô rất cao: “Tôi làm nhiều năm như vậy, chưa thấy ai thiên phủ cao như cố.
Năm đó tôi cũng không lợi hại được vậy.”
Nhận được lời khen ngợi của hắn, Đông Túy cười cười, đặt một nghìn hai trăm tệ vừa lừa được lên bàn: “Sư phụ quá coi trọng em rồi.
Em nào có lợi hại được thế, chỉ là số may, sau này còn phải nhờ sự phụ chỉ dạy nhiều hơn.
Đúng rồi, một nghìn hai trăm tệ này em biếu sư phụ.”
Tiền là thử Tế Quỷ thích nhất.
Lúc này thấy đồ đệ kính mình, bàn tay đặt xuống từ từ bỏ vào túi.
Văn Tử, cô là người có khiếu.
Đêm nay đến điểm tụ họp cùng sư phụ đi, tối nay cho cô đi gặp các anh em.
Đúng dịp, cho cô gặp đại ca luôn.” Tế Quỷ thực sự thích cô bé này, mỗi chuyện cô làm đều khiến hắn rất thoải mái!
Bọn họ là một nhóm, tuy ngày thường chia nhau gây án nhưng cũng thường xuyên về tụ tập lúc không có việc gì làm.
Đông Túy chờ chính là dịp này để xem Âm Tam trảo trở, bí ẩn, u ám rốt cuộc có lại lịch như thế nào.
“Được vậy thì tốt quá, cảm ơn sự phụ.” Đông Túy cười híp mắt, trông như một vầng trăng khuyết.
Đêm đen lại lần nữa nhen lên sự lạnh lẽo cô đơn, ảnh trăng cô độc treo trên trời cao, ánh đèn neon vẫn rọi sáng thành phố Đông Thành phía dưới.
Dường như có một kết giới không thể nào phá vỡ ngăn cách âm thanh ồn ào và đêm tối, tạo ra hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tám giờ mười lăm phút tối, Tế Quỷ đưa Đông Túy đến tầng hầm của một tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà yên tĩnh, không một bóng người, có một vài ngọn đèn hắt ra từ khu văn phòng mang theo sự ấm áp.
Đông Túy đi cùng Tế Quỷ xuống tầng hầm, gõ cửa căn phòng thứ ba nhìn không hề bất thường dưới hầm.
Khi cửa phòng được mở ra, ánh mắt dòm vào trong lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
“Anh đến rồi à.” Người đàn ông ra mở cửa lạnh lùng nói, sau đó nhìn sang Đông Túy, ánh mắt bất thiện.
Tế Quỷ lập tức giải thích: “Đây là người trong nghề, đồ đệ tôi mới thu nhận, không phải người ngoài.” Tế Quỷ tươi cười nịnh nọt đến híp cả mắt lại.
Người bên trong rõ ràng không thèm nhìn Tế Quỷ: “Vào đi.” “Ha ha, cảm ơn.” Tế Quý khách sáo dắt Đông Túy đi vào phòng.
Trong phòng là cảnh tượng khác hẳn, phòng khách rộng rãi chỉ có năm người, không kể Đông Túy và Tế Quỷ mới tới.
Trong cả nhóm cũng không hòa nhã với nhau, trong đó có cả thanh niên chịu trách nhiệm “song dàn cảnh” với Tế Quỷ chiều hôm nay.
Nói chung là nhìn lướt qua, bọn họ đều rất trầm lặng, trong phòng khói thuốc mù mịt.
Có người ngậm điếu thuốc chơi bài, có người cầm dao găm luyện tốc độ tay, có người đứng trước gương luyện điều chỉnh nét mặt, có người cúi đầu ghi chép gì đó.
Thoạt nhìn mỗi người đều có phương thức học tập riêng của mình.
Muốn làm lừa đảo đủ tư cách cũng không dễ dàng gì.
“Văn Tử, cô tìm chỗ nào ngồi tạm một lúc.
Tôi đi vệ sinh, để thằng em trai xả lũ đã.” Tế Quỷ VỖ VỖ bả vai Đông Túy nói.
Đông Tây gật đầu, Tế Quỷ quay đầu rời đi.
Đông Túy nhìn trong phòng khách thấy một chiếc ghế giả cổ không một ai ngồi.
Chỗ dựa lưng trên ghế điêu khắc rồng thần giống như thật, hai bên tay vịn là hai con sư tử tối màu hung hãn dựng đứng, cảm giác ngồi xuống ghế cực kỳ mềm.
Đông Túy nhủ thầm, chỗ tốt như này mà không có ai ngồi, thật đáng tiếc.
Lúc này Đông Túy không để ý ánh mắt bất thiện của mọi người đều vô tình cố ý liếc về phía mình.
Cảm giác…
là lạ.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa cốc cốc rất có quy luật vọng đến.
Đông Túy ngẩng đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa phòng.
Trong ánh mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ kính sợ.
Đông Túy biết rõ người mới đến là thần thánh phương nào.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Đi trước là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, nụ cười tươi roi rói như mặt trời, thân thiện nói: “Các anh em, anh Tam tới thăm mọi người.”
Khóe miệng mọi người đều nhếch lên nhưng không ai nói gì.
Nhìn một cái là Đông Túy đã biết rõ người này không phải là Âm Tam.
Âm Tam trong truyền thuyết là một người đàn ông sát khí đầy người.
Quả nhiên, sau khi người này bước vào, tiếng bước chân cộp cộp từ đôi giày da vang lên.
Không khí xung quanh bỗng nhiên chùng xuống.
Ánh mắt Đông Túy nhìn thẳng bóng người kia.
Chiều cao chứng một mét tám, quần tây không có một nếp nhăn che đi đôi chân dài, trên người mặc áo sơ mi đen đơn giản.
Gương mặt trắng bóc không có một chút sắc màu, tạo cảm giác trắng bệch, môi mỏng nhạt màu, khóe miệng như trăng lưỡi liềm cong lên tự nhiên.
Cái mũi lập thể 360 độ không có góc chết.
Đôi con ngươi màu đen trong đôi mắt xếch như một cái vực sâu không đáy.
Mái tóc hơi dài phủ lên gương mặt gầy.
Hắn ta…
Nói hắn đẹp trai, chi bằng nói mặt mũi trông rất bạc tình.
Cả người tỏa ra sự âm u không phù hợp với tuổi tác, có hơi thở làm cho người ta không dám đến gần.
Thì ra, đây chính là Âm Tam thanh danh hiển hách.
Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, không có ý định chào hỏi bất cứ ai, trực tiếp đi vào trong phòng khách.
Lúc hắn nhìn thấy Đông Túy, bước chân hơi dừng một chút.
Mọi người tỏ thái độ xem kịch vui, vẻ tươi cười trên mặt rất thờ ơ lạnh nhạt.
Đông Túy thầm kêu không xong rồi.
Vị trí của cô…
Thế nhưng lúc này Âm Tam đã tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Túy khiến cho cô có cảm giác bị bức bách.
Nhất thời đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên Âm Tam đưa tay đặt lên vai Đông Túy, cái nhẫn trên tay ấn vào bả vai khiến Đông Túy đau mà không dám nói.
Cô nghe thấy giọng nói êm ái trầm thấp truyền tới mang theo hơi lạnh thấu xương:
“Cô…
Có mấy cái mạng?” ?