*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 Nói đoạn cô nàng đứng dậy, trở về phòng chuẩn bị ngủ nướng.
Đông Túy hiểu chứ, chỉ là cô không muốn dính vào tên kia.
Tuy rằng có kẻ lừa đảo còn độc ác hơn Hạ Hàm gấp trăm ngàn lần nhưng tên kia đúng là khắc tinh trời sinh của cô.
Đông Túy không sợ gặp chuyện nhưng nếu có thể bớt được chuyện nào hay chuyện ấy.
Đông Túy hút một điếu thuốc để xả stress.
Cứ vậy, mấy chị em trải qua ba ngày lười biếng chán chường.
Cả ngày ở trong nhà nằm điều hòa, ôm PSP chơi game hoặc đánh LOL, không thì mua sắm qua mạng, hoặc ôm điện thoại xem clip cười như dở hơi.
Lúc mới đầu thì còn có cảm giác hưởng thụ nhưng lâu ngày nằm trên Xô pha chán chường, cảm giác cô độc cứ lởn vởn trong đầu.
Lại một ngày trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng bao trùm toàn bộ Đông Thành.
Đường phố vẫn huyên náo xô bồ, dòng người muôn hình vạn trạng không ngừng lướt qua.
Tại cửa hàng fake quen thuộc, Đông Túy đặt tay lên cửa phòng, hét to: “Bà chủ! Có khách này!”
Đông Túy lần nào cũng thích gọi chị Hoàn như thế, cảm giác gọi vậy khiến chị Hoàn giống như hoa khôi của lầu xanh thời cổ đại.
Đừng xem thường lầu xanh, người phụ nữ có thể trở thành hoa khôi của thanh lâu đương nhiên là một mỹ nhân cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Thế nên mỗi khi gọi vậy là lại có thể nhìn thấy chị Hoàn cười tươi như hoa, trên người luôn có mùi nước hoa mà cách xa năm mét vẫn có thể ngửi được, vặn eo như người mẫu, duyên dáng quyến rũ đáp lời: “Tới đây…”
Nhìn thấy Đông Túy, chị Hoàn thầm than đen đủi mà lắc đầu, “Ôi chao, hôm nay ngọn gió nào thổi cô đến đây vậy?”
Chị Hoàn lắc mông, đi đến trước quầy thu ngân, rót cho mình một ly trà hoa.
Đông Túy trưng ra gương mặt tươi cười, đương nhiên biết rõ mình phải làm gì.
Lấy ra một xấp cụ Mao đỏ rực, Đông Túy trực tiếp đặt xuống trước mặt chị Hoàn, “Cho chị Hoàn này, em đây là đến thăm chị sẵn tiện trả nợ cho chị luôn, lại biếu chị thêm năm trăm tệ để chị mua chút đồ ăn lót dạ hoặc đồ trang điểm, Bảo dưỡng cho tốt khuôn mặt xinh đẹp nhé.”
Đông Túy mở miệng nịnh nọt dỗ dành đổi lại một nụ cười xinh đẹp của chị Hoàn.
Dù sao thì, tiền vẫn là tốt nhất.
Chị Hoàn cầm lấy xấp tiền đặt trên bàn, để ngay vào ngăn kéo quầy hàng, lại mỉa mai: “Nói đi, con nhóc nhà cô đến tìm chị có việc gì, lúc không có việc thì đổ mà thấy được bóng cô.”
“Xem chị nói kia chị Hoàn, không phải bây giờ em đang đến tạ tội hay sao.
Không có việc gì cả thì em cũng đến ngắm gương mặt xinh đẹp của chị Hoàn mà.”
Được người ta khen xinh đẹp, chị Hoàn đương nhiên rất vui, dù biết cô nhóc này là miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng vẫn nghe lọt tai.
“Được rồi, đừng lắm mồm, nói đi.
Tìm chị Hoàn có chuyện gì? Chị Hoàn gần đây khó khăn, không có mối ngon nào cho cô đâu.” Chị Hoàn xòe đôi tay ra vẻ lực bất tòng tâm.
Đông Túy nhìn liền hiểu rõ.
Nếu không có mối tốt…
Được!
“Chị Hoàn, hôm nay em tới thật ra là muốn nhờ chị tìm hiểu giúp em một tin tức.” Đông Túy ngồi lên chiếc ghế trước quầy, vào thẳng câu chuyện.
“Tin tức? Tin tức gi?” Chị Hoàn nhấp một ngụm trà nhài rồi khẽ lắc chiếc ly trong tay, đôi mắt quyến rũ nhìn theo màu nước trà nhàn nhạt.
Đông Túy đáp, “Gần đây ở Đông Thành xuất hiện một nhóm người lừa đảo qua tin nhắn, em biết là chị Hoàn xinh đẹp lại vĩ đại nhất định có cách nghe ngóng được.”
Đông Túy cười lấy lòng, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm chị Hoàn.
“Chuyện này…
Chuyện này cũng không phải không thể nhưng mà loại tin tức bí mật này phải trả giá rất cao, cũng chưa chắc sẽ mua được.” Đáp lại ánh mắt Đông Túy, chị Hoàn tỏ vẻ khát khao tiền tài.
Đông Túy đương nhiên biết thế, muốn tra được tin tức của cả một nhóm người, hao phí nhân lực vật lực chắc chắn không thể thiếu, nguy cơ rủi ro cũng cao.
Cho nên Đông Túy không úp mở, “Cho em một cái giá đi.
Cao thì cũng phải có một cái giá để em tính xem như nào.”
“Vậy thế này, một giá thôi, tám nghìn.
Chị cố hết sức tìm được tin có giá trị cho cô, nếu không được chị thu ba nghìn tiền nhân lực.
Cô biết đấy, chị nhờ người khác giúp, đương nhiên thành công hay không thành công, số tiền này cũng không đòi lại được.” Chị Hoàn hành sự cẩn thận, lúc này đây, chị ta cũng không muốn vì người khác mà vô duyên vô cớ phải mạo hiểm.
Đông Túy hiểu rõ nguyên tắc làm việc.
Muốn sở hữu tin tức thì phải chi tiền là lẽ đương nhiên, cho dù chỉ là một ít manh mối không có giá trị.
“Được, vậy thì phải làm phiền chị rồi, chị Hoàn, tầm bao lâu sẽ có kết quả?” Đông Túy dò hỏi.
Mỗi người một đường, chị Hoàn có cách của chị ta.
“Chuyện này khó nói, trong vòng ba đến năm ngày chị sẽ bảo cho cô.
Nếu quá mấy ngày mà không có tin thì có thể thất bại.
Cô hiểu mà, kẻ lừa đảo quả xảo quyệt, mà người thông minh trên thế giới này lại không đủ nhiều.” Chị Hoàn chia hai bàn tay ra vẻ tiếc nuối, đời mà.
Nhưng Đông Túy không bị chị ta bịp, “Được rồi, em hiểu.”
Tuy nhiên, mọi việc cứ phải cố hết sức, chị Hoàn lại không có thù với tiền, chỉ cần có cách nhất định sẽ dốc toàn lực, không bỏ qua cơ hội.
Vậy nên hai ngày sau, cô đã nhận được tin của chị Hoàn.
Sáng sớm, vẫn ở cửa hàng fake quen thuộc, Đông Túy ngồi ở chỗ đối diện quầy, hôm nay cô mặc một chiếc áo màu đen tay ngắn cùng một chiếc quần thể thao, cẩm tăm chọc chủ rùa đen trong chiếc bể đặt trên quầy.
Một cậu trai trẻ bước từ trong phòng chị Hoàn ra.
Cậu ta mặc quần đùi ngược, mặt vẫn còn ngái ngủ, trắng trẻo mềm mại, nhìn cũng được.
Lười biếng ngáp một cái, cậu trai vắt quần áo lên vai, quay lại chào chị Hoàn, “Lần sau có nhu cầu thì tim tôi nhé chị Hoàn, giá cũ, giảm cho chị 20%.”
Nhìn dáng vẻ cường tráng, nói chuyện gãy gọn của cậu trai liền biết là khách quen.
Nói xong, cậu trai vòng ra phía sau Đông Túy rồi đưa mắt đánh giá cô, sau đó rời khỏi tiệm.
Trong phòng, chị Hoàn mặc xong quần áo, tóc vẫn để xõa, gương mặt vì được thỏa mãn mà mịn màng như bội collagen.
Trong tay chị ta cầm một túi hồ sơ, chính là tư liệu điều tra được.
Chị Hoàn ngồi xuống phía đối diện với Đông Túy, vừa mở túi vừa giải thích: “Hành tung của bọn chúng rất kỳ lạ và thay đổi liên tục, hơn nữa người cầm đầu phía sau rất bí ẩn.
Rất khó thu thập được tin.
tức râu ria của bọn chúng, chị đã dùng hết sức để điều tra cho cô nhưng chỉ tìm được một con tốt ở tầng dưới chót chứ còn về kẻ chủ mưu, ngoài việc biết được người khác gọi hắn là Am Tam thì không có manh mối gì có giá trị.”
Chị Hoàn chỉ đưa ra một tờ giấy, tư liệu của một người, bên trên có ảnh chụp.
Người trong ảnh dáng vẻ hèn mọn, mắt một mí, mặt dài cằm nhọn, dưới cằm có một nhúm ria mép, da vàng, người khô quắt.
“Người trong ngành gọi gã là Tế Quỷ, tinh thông các loại mánh khóe lừa bịp trên giang hồ, lấy đó để mưu sinh, đại khái hơn ba mươi tuổi, là thành viên cấp thấp trong đội ngũ này, cũng không nắm rõ vị trí bên trong những gã có thể gặp được Âm Tam.
Gần đây nhất, gã hoạt động ở vùng xung quanh nhà ga.
Cô có thể đi gặp gã.
Đây là tất cả manh mối chị có thể cung cấp cho cô, nhưng chị khuyên cô phải cẩn thận, cố gắng đừng đụng đến những người đó.” Chị Hoàn tốt bụng nhắc nhở Đông Túy, mánh khóe lừa đảo của Đông Túy đương nhiên độc đáo nhưng dù gì cũng thân cô thế cô, đối đầu với một đám lưu manh không phải là chuyện hay ho gì.
“Vâng, em biết, cảm ơn chị Hoàn đã nhắc nhở.
Em sẽ có chừng mực.”
“À…
Đúng rồi, bởi vì tin này cũng không tính là đầy đủ nên cô cho chị năm nghìn là được.” Chị Hoàn biết rõ tốt xấu, muốn hợp tác lâu dài thì không thể chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt.
Ai ngờ Đông Túy đập bàn ra vẻ bất mãn, “Chị Hoàn, chị đây là coi thường em à! Chị vất vả cung cấp tin tức cho em đã không dễ dàng, em sao có thể thiếu tiền chị được!” Nhìn Đông Túy phản ứng mạnh như vậy, chị Hoàn đương nhiên vui vẻ, “Ai dà.
Vậy thì chị không phụ ý tốt của cô nữa.” Nói đoạn, chị Hoàn vươn tay đòi tiền.
Chị ta không muốn làm việc còn ghi sổ nợ à nha.
Đông Túy nở nụ cười, ranh ma nhìn chị Hoàn, lấy lòng nói: “Đương nhiên không cần khách sáo với em làm gì! Chờ vụ lần này hoàn thành, em nhất định sẽ không bạc đãi chị Hoàn! Được rồi, cảm ơn chị Hoàn nhé, em đi trước đây!” Nói đoạn Đông Túy xách túi, đứng dậy rời đi.
“Hả?? Không được…
Cô đứng lại đó cho chị…”
Chị Hoàn đứng bật dậy muốn đuổi theo, Đông Túy liền đứng ở cửa cảm thán với chị Hoàn: “Chị Hoàn, hôm nay thần sắc của chị cực kỳ tốt, nhìn cực kỳ xinh đẹp! Cậu trai đẹp kia chất lượng không tồi nhỉ, khiến chị thỏa mãn đến thế.”
Vừa nghe người khen xinh đẹp, chị Hoàn lập tức đỏ mặt, “Thật không? Chị hôm nay…
Đẹp không?” Vừa nói chị ta đưa tay vuốt ve mặt, chờ mong nhìn Đông Túy, tới tuổi này rồi chị ta sợ nhất là bị khinh thường về bề ngoài.
Đông Túy lập tức gật đầu, giơ ngón cái rồi nhanh chân chạy mất!
Chị Hoàn nhìn theo bóng cô nhưng lại không tức giận.
Xoay người lẩm bẩm, “Xem ra lần sau lại phải gọi cậu trai tối qua rồi…
Đẹp trai, mông cong, thể lực tốt…”