*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 “Ôi chao, thật ngại quá, tôi lấy nhầm đồ rồi, tôi định lấy kẹo cho cô đó.” Vi Vi thấy tấn công thất bại liền nhanh chóng biện minh.
Thuận tiện cất kim tiêm trong tay mình đi.
“Ha…
Đó là thuốc mê thì có.” Đông Túy thẳng thừng vạch trần.
Vi Vi đứng ở đối diện đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Có phải mày biết chuyện gì đó rồi không?” Cả hai đều là người thông minh, người thông minh không nói lời mờ ám.
“Đúng vậy, tôi biết cô muốn làm tôi hôn mê, sau đó vứt tôi ở đây mà lấy thận của tôi đi rồi để lại cho tôi dăm chục nghìn tiền an ủi.
Tôi nói không sai chứ?” “Rốt cuộc mày là ai? Tiếp cận tao có mục đích gì?” Vừa nói, Vi Vi vừa định lấy di động trong túi quần ra, báo cho những người khác biết kế hoạch có biến.
Nhưng bấm rồi lại bấm, bỗng nhiên phát hiện…
Đông Túy cười khinh miệt nói: “Đừng cố nữa, chỗ này có máy làm nhiễu sóng tín hiệu mà các người đã đặt.
Thật ra…
tôi chẳng định làm gì cô cả, toàn dân đen với nhau, chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi.
Hay là thế này đi, cô cho tôi một triệu, chúng ta coi như chưa từng gặp gỡ, tôi cũng coi như không biết chuyện táng tận lương tâm mà cô làm này, sau này nước sông không phạm nước giếng.
Nếu không, cô sẽ hối hận.”
Vi Vi chẳng hề cảm thấy lo sợ vì bị dọa.
Một triệu? Vô duyên vô cớ mất đi một triệu, cô ta há lại cam lòng.
Giao dịch này không có cửa để thương lượng.
“Ha, nếu đã đến đây rồi, vậy cô cũng biết nơi này rất nguy hiểm đó.
Cô đã vào, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi ra được đâu, đây cũng là quy tắc của chúng tôi.”
Nói xong, Vi Vi đưa tay vào trong túi, lấy ra một con dao găm.
Dám làm những chuyện này, nếu bị bắt thì kết cục chính là ngồi bóc lịch không dưới vài chục năm, cho nên cô ta cũng chẳng sợ việc giết người diệt khẩu.
Hơn nữa nếu Đông Túy cũng là người trong giới, vậy thì lại càng nên phó mặc cho số phận.
Nghĩ vậy, Vi Vi trực tiếp đâm thẳng về phía ngực Đông Túy!
Đông Túy lạnh lùng nhìn cô ả, không hề có chút động tác gì là tránh né.
Ngay khi cô ta sắp đâm tới Đông Túy, bỗng nhiên lại thấy đau nhói ở eo.
Cái cảm giác này, Vi Vi vốn là y tá nên cực kỳ quen thuộc! Phải…
Thuốc mê.
Tính toán kỹ lưỡng đến đâu cũng không ngờ, Đông Túy còn có đồng bọn.
Vi Vi cứ vậy mà ngã xuống, Trâu Noãn đứng phía sau cầm kim tiêm tạo dáng pose, giống như đang cầm một cây súng, thổi lên đầu kim tiêm.
“Phù..
Thật xin lỗi, kim tiêm của tôi cướp cò rồi.”
Thấy dáng vẻ kia của Trâu Noãn, Đông Túy rất muốn tỏ vẻ khinh bỉ trêu chọc, cô nương này xem phim cảnh sát tội phạm nhiều quá rồi đúng không?
“Làm sao bà biết tôi ở đây gặp nguy hiểm vậy?” Đông Túy nghi hoặc hỏi.
Theo lý mà nói, nguồn tín hiệu của cô hẳn là không cách nào gửi đi được.
Tùy tiện đi vào như vậy có khả năng sẽ làm loạn kế hoạch.
“Là Em Gái Cup D, cô ấy thấy bà mãi không báo tín hiệu, nên mới kiểm tra nguồn tín hiệu xung quanh, phát hiện nơi này có máy làm nhiễu sóng, cho nên! Tôi, liền mặc giáp ra trận ứng cứu Đông Nương vĩ đại của chúng ta đây.” Trâu Noãn cười hì hì nói, thuận tiện thối kẹo cao su trong miệng thành một quả bong bóng thật to.
“Aiz, xem ra vẫn là Em Gái Cup D đáng tin.
Được rồi đừng nhìn nữa.
Dựa theo tin tức từ chỗ Đại Lục, tên Lưu Chấn kia đại khái là mười phút nữa sẽ đến.
Chúng ta xử lý chỗ này trước đã.” Đông Túy xem thời gian mà thúc giục.
“Tuần lệnh! Có điều, Đông Nương à, con mụ này phải làm sao đây?” Trong mắt Trâu Noãn, giá trị của cô ả kia đã thấp đến mức cùng cực, thậm chí còn không bằng con giáp thứ mười ba.
Kẻ thứ ba còn chẳng thiếu lương tâm như vậy.
Phải làm sao với cô ta bây giờ? Đông Túy không khỏi nhếch môi cười nhạt, đương nhiên là, lấy gậy ông đập lưng ông.
Những thủ đoạn cô ta dùng để đưa người khác vào bẫy như thế nào, sao lại không thể trả lại cho cô ta chứ?
Cho nên…
Đông Túy hào sảng lớn tiếng nói với Trâu Noãn: “Cởi!” Cho nên, khi Lưu Chấn đến nơi, chưa vào tới nhà kho đã nhận được tin của Vi Vi, [Tôi còn có chút việc gấp, đi trước.
Tôm lớn đã chuẩn bị xong, anh cứ xử lý bình thường.
Đơn giản mấy chữ này, Lưu Chẩn không hề nghĩ nhiều, đem theo hộp thuốc của mình đi vào nhà kho, nhìn thấy một cô gái mặc quần áo của Trâu Noãn, đắp một tấm khăn trắng nằm sẵn trên giường, không chút hoài nghi, ngay lập tức “hành nghề” luôn.
Bác sĩ bọn họ có một thói quen, khi làm phẫu thuật bất hợp pháp thì phải che kín đầu người đó lại, như vậy để tránh khi ngộ nhỡ đang làm dở, nạn nhân đột ngột mở mắt nhìn thấy mặt của bọn họ.
Cho nên, sau khi Lưu Chấn phẫu thuật xong.
Trong hơi thở ẩm ướt còn xen lẫn mùi máu tươi.
Bên ngoài vẫn là sấm vang chớp giật, mưa gió ầm ầm.
Tội nghiệt này, do ai bắt đầu thì nên do người đó chấm dứt.
Nhưng mà, thật sự chấm dứt ở đây sao? Sau khi Lưu Chấn hạ thấp nhiệt độ để bảo quản cơ quan nội tạng cho tốt xong, bỗng cảm thấy phía sau dường như có một bóng đen, một viên gạch giáng xuống, Lưu Chấn choáng váng muốn ngất.
“A!!”
Cảm giác đau đớn khiến gã không nhịn nổi mà sợ hãi kêu lên một tiếng, bưng đầu ngã xuống đất, hoảng hốt xoay người nhìn về phía sau.
Một bóng dáng quen thuộc liền hiện ra trước mắt, Tô Đát Quý lúc này đang cầm viên gạch trên tay.
“Cô…
Sao lại là cô?” Lưu Chấn ngây người, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
“Tên rác rưởi nên gặp phải báo ứng mày đó.” Tô Đát Quý sầm mặt, một tia chớp lóe lên, biểu cảm trên khuôn mặt hung dữ như quỷ đòi mạng, “Trước khi làm những việc này, mày không nghĩ đến cảm giác đau khổ của những người đó sao? Tưởng tượng nếu là người nhà của mày, thì phải làm thế nào đây?!”
Góc đen tối trong mỗi con người một khi xuất hiện, sẽ được khuếch trương lên càng thêm nghiêm trọng.
Bản thân không tài nào kiếm chế được cảm xúc ấy.
Lúc này Tô Đát Quý lại vung tay, viên gạch lại một lần nữa mạnh mẽ giáng xuống.
“A!” Cùng với một tiếng thét chói tai, Tô Đát Quý lại bắt đầu chọn gậy gộc đã sớm chuẩn bị đặt ở một bên, mặt lộ vẻ dữ tợn hung hãn mà đánh Lưu Chấn.
Đối mặt với người phụ nữ manh động thế này, Lưu Chấn bị dọa đến muốn tè ra quần, cầu xin tha mạng: “Ối…
đau, đau…
Chị hai à đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”
Trâu Noãn đứng bên cạnh xem kịch không khỏi tặc lưỡi, “Tính tình một khi điên lên là không kiềm chế lại được của Đại Lục, sẽ không bất cẩn mà đánh chết hắn chứ?” Cánh tay khoác hờ lên vai Đông Túy, cảm thán.
“Cho nên ban nãy tôi mới không chuẩn bị dao cho nó, nếu không hiện trường bây giờ còn khủng bố hơn là mổ lấy thận.” Đông Túy rất hiếu tính cách của Tô Đát Quý.
Cô gái này nhìn thì có vẻ hư hỏng, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu tấm lòng đầy chính nghĩa.
Tình cảnh như bây giờ hoàn toàn có thể dự đoán được trước.
Phong Tiểu Mạn đứng một bên đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nhìn thời gian, “Từ giờ tới lúc thuốc mê hết hiệu lực còn mười phút nữa, từ công viên tới đây cần năm phút, do thời tiết mưa gió kéo dài thêm ba phút, Đại Lục còn có thể đánh tầm mười mười lăm phút nữa.
Có điều dựa theo tình hình của Đại Lục bây giờ, chỉ sợ không chống đỡ được quá mười phút đã cạn kiệt thể lực rồi.”
Phong Tiểu Mạn phân tích kỹ lưỡng, ba người họ đứng một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, lẳng lặng đếm thời gian.
Chờ đến khi Tô Đát Quỷ đánh chán rồi, bọn họ trói Lưu Chấn lại, lấy luôn ba trăm nghìn tiền mặt trong túi của Vi Vi.
Sau đó, Lưu Chấn và Vi Vi đã thú nhận tội lỗi không hề giấu giếm, liên quan tổng cộng tới hơn mười lăm vụ, số tiền có thể nói là lên tới hơn hàng triệu đồng.
Vụ án này giúp Hạ Hàm lập được công lớn, trong cuộc đời cảnh sát của anh lại có thêm một nét bút rực rỡ.
Nhưng mà…
Hạ Hàm lại chẳng vui, không chỉ là bởi vụ án này vì có Đông Túy nên mới phá được.
Mà hơn thế, chính là vì Đông Túy để lại cho anh một tờ giấy, nhắn rằng vụ án này liên quan tới Viện trưởng Phương Lâm của bệnh viện trung tâm.
Nhưng, Lưu Chấn và Vi Vi sống chết đều thừa nhận toàn bộ đều do họ làm, trong lúc điều tra, cũng không có chút đầu mối nào hướng về Phương Lâm.
Hạ Hàm nghi hoặc, vụ án này thật sự kết thúc rồi sao? Hay vẫn chưa lần tới đường dây ẩn sâu bên trong.
Nếu tin tưởng lời nói của Đông Túy, nghĩa là vụ án này còn chưa chấm dứt.
Nhưng hiện tại chẳng có manh mối gì, Phương Lâm vẫn hoàn toàn trong sạch.
Nếu kết thúc rồi…
Có lẽ lại càng đáng sợ hơn.
Làm cảnh sát kiêng kỵ nhất việc bắt được mấy con tốt thí mà để lọt tay con cá lớn chủ mưu đứng sau, để rồi chúng lại nhởn nhơ phạm pháp, càng hung hăng ngang ngược hơn.
Nhưng trước mắt…
cũng chỉ có thể thả hắn ra, tình thế đang lúc khó khăn, cho dù hắn là chủ mưu cũng chưa thể có hành động gì được.
“Cảnh sát Hạ, này, trà Long Tỉnh thượng hạng.
Gần đây anh vất vả, hạ hỏa đi.
Vụ án kết thúc rồi.
Thư giãn đi.”
Ngô Hâm đưa chén trà thượng hạng qua, mời Hạ Hàm thưởng thức.
Hương vị tươi mát của trà xanh lan tỏa, Hạ Hàm khẽ thở dài, “Hừm, không thể thư giãn được, thân là cảnh sát, nghỉ ngơi ngày nào là kẻ xấu nhởn nhơ thêm ngày đó, đó cũng là một loại tội.
Tiểu Ngô, gần đây có vụ án nào khó giải quyết nữa.”
Khiêu chiến vụ án khó giải quyết, chính là sở thích của Hạ Hàm.
Ngô Hâm thích theo Hạ Hàm làm việc, có tư tưởng, có lòng cầu tiến, có năng lực, có thể học được rất nhiều thứ.
“Thật ra không có gì đặc biệt, rất nhiều vụ đang được những tổ khác dốc sức phá án rồi.
Có điều…
ngược lại có một vụ khẩn cấp, gần đây trên internet bỗng nhiên xuất hiện một nhóm nhắn tin lừa bịp, trong vòng một ngày đã có mười mấy người mắc lừa, phân nửa là người già, tổng số tiền bị lừa có thể đã lên tới hơn sáu trăm nghìn.
Nếu không nhanh chóng giải quyết, khéo điện thoại báo án của các Cục Cảnh sát sẽ nổ tung mất.” Ngô Hâm cảm thán, trình bày tóm tắt với Hạ Hàm.
“Được rồi, tôi biết rồi.
Cậu chuẩn bị tài liệu của vụ án này cho tôi, lừa bịp kiểu này phải giải quyết nhanh gọn, cắt đứt hậu họa.” Hạ Hàm trầm giọng nói.
“Yes, sir! Thưa sếp!” Ngô Hâm đứng nghiêm chào, có điều vẫn cười ngượng ngùng lấy lòng nói: “Cảnh sát Hạ, tối nay về nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, sáng ngày mai em lập tức đem tất cả tài liệu đặt trên bàn anh, gần đây anh thật sự vất vả rồi.
Có cần em bóp vai cho anh không?”
Nhìn vẻ mặt lấy lòng của đối phương, Hạ Hàm liếc mắt một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này không khỏi khẽ cười, “Gần đây cậu cũng vất vả rồi.
Hôm nay cậu tan ca sớm một chút đi.” Nói xong, đã muốn hạ lệnh đuổi khách, vẻ mặt Ngô Hâm rối rắm, lập tức từ chối, “Ừm, cảnh sát Hạ…”
“Sao vậy, còn có chuyện gì sao?” Hạ Hàm ra vẻ không hiểu mà nói.
Dáng vẻ Ngô Hâm vô cùng bất đắc dĩ, ấp úng, À thì, sủng của em…” “Súng? Súng gì cơ?” Hạ Hàm vẫn làm như không biết mở to mắt, nhìn dáng vẻ hiện tại của Ngô Hâm, cảm thấy rất đáng yêu.
“Chính là sủng của em đó! Cảnh sát Hạ…
Anh sẽ không quên đó chứ…” Hạ Hàm khúc khích cười ra tiếng, “Yên tâm đi, sủng của cậu tôi đã đặt trong ngăn kéo của cậu rồi.
Giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất nữa.
Đi đi.” Ngô Hâm: “…” Ủa rồi rốt cuộc là súng ai mất.
Nhưng nháy mắt, Ngô Hâm đã đổi thành biểu cảm vui vẻ ra mặt, “Vâng, thưa sếp!”
Việc này có vẻ tạm thời đã xong, nhưng mà, những nguy cơ và mánh khóe lừa bịp trong hiện thực thật ra chưa từng rời xa chúng ta.
Khi chúng ta xé rách được một tấm lưới đã nghĩ đó là chân tướng, nhưng lại phát hiện ra, bên dưới tấm lưới còn có một hang động tối đen, trong hang lại giăng từng tầng từng tầng tơ sợi không nhìn thấy điểm cuối.