Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 22: Nhân duyên trời định




- À thì công ty quản lý của tôi mở hội nghị cho các Cascadeur ở đây. Như thế có việc gì sao?

Lưu Triết trả lời Thừa Xuân. Mặc dù câu trả lời có phần không ổn chút nào. Và dường như Thừa Xuân cũng đã nhận ra sự kì quặc ấy. Nhưng cô quyết định sẽ không hỏi để được giải quyết nó.

Bởi lẽ việc của Lưu Triết, là của cá nhân anh ta. Người chỉ mới quen biết như cô không nên hỏi nhiều về vấn đề mang tính riêng tư, để giữ cho sự nhã nhặn và lịch sự trong lúc này.

- Không có gì!

Thừa Xuân trả lời ngắn gọn.

Lưu Triết với câu trả lời này của Thừa Xuân khẽ gật đầu nhẹ vài cái. Sau dod anh ta nói:

- Khi nãy, thật không ngờ là tôi và cô đi cùng một chuyến bay. Trùng hợp hơn nữa chúng ta lại ở cùng một khách sạn. Quả là định mệnh do ông trời sắp đặt. Vì không muốn uổng công ông trời nên tôi đến chào cô một tiếng.

- À! Hèn gì khi nảy tôi cũng có cảm giác có người quen đi cùng chuyến bay. Hóa ra người đó lại chính là anh. Quả thật là sự trùng hợp đến kì lạ- Thừa Xuân trả lời lại, giọng cô có phần khách sáo và xa cách.

Đột nhiên Thừa Xuân lại nhận ra là cô và Lưu Triết đứng ở bên ngoài trò chuyện từ nãy giờ. Theo lí mà nói thì Thừa Xuân phải mời Lưu Triết vào nhà uống nước cho phải phép.

Thừa Xuân định mở lời anh ta vào nhà. Nhưng chưa kịp mở lời, Lưu Triết đã nói trước.

- Cô Thừa Xuân này, giờ cũng đến giờ nghỉ trưa rồi. Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Tôi xin phép đi trước- Lưu Triết lịch sự báo với Thừa Xuân là anh phải rời đi.

Cô khẽ gật đầu lịch sự. Sau đó đã nói tạm biệt anh ta.

Sau lời tạm biệt của Thừa Xuân, Lưu Triết một mạch xoay lưng đi.

Lưu Triết rời đi ở phía trước, Thừa Xuân ở phía sau vẫn còn đang ngẩn ngơ. Đột nhiên chính cô đã phát hiện ra mình đã quên một việc rất quan trọng.

Đó là quên mất chuyện hỏi danh tính của Lưu Triết để cảm ơn anh ta.

Chợt nhận ra là Lưu Triết vẫn đi chưa quá xa, Thừa Xuân hét lên:

- Anh gì đó ơi! Anh vẫn chưa tôi biết tên anh.

Lưu Triết đang đi ở phía chợt dừng lại. Dường như anh ta đã nghe được tiếng của Thừa Xuân vọng lại. Lưu Triết đột nhiên nở nụ cười mỉm. Sau đó...

- Lưu Triết.

Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng như vậy là đủ lắm cho câu hỏi của Thừa Xuân.

Và sau câu trả lời ấy, hình bóng của Lưu Triết cũng khuất xa đi.

Suốt cả quá trình Thừa Xuân lặng nhìn theo hình bóng của Lưu Triết, đến khi dãy hành lang không còn một bóng hình ai nữa cô mới đóng cửa trở lại phòng.

Trở lại phòng, cô tiếp tục sắp xếp đồ ra bên ngoài. Thừa Xuân phải hoàn tất việc này càng nhanh càng tốt. Vì cô chỉ như thế cô mới có thể thay đồ ra biển.

Sau một hồi miệt mài, Thừa Xuân cũng hoàn thành xong việc. Cô chọn một chiếc váy dài trong đóng quần áo vừa được cô xếp ra kia vào nhà vệ sinh thay đồ. Ngay lúc Thừa Xuân thay xong và bước ra. Đồng thời ngoài cửa đã nghe được tiếng của cậu nhóc Tiếu Tiếu.

- Chị ơi, Xong chưa?

Từ trong phòng.

- Xong rồi! Ra ngay đây!

Vừa dứt câu, Thừa Xuân đã vớ lấy chiếc nón, không để Tiếu Tiếu đợi lâu. Cô ngay lập tức mở cửa ra.

Tiếu Tiếu nhìn thấy Thừa Xuân đã nở nụ cười. Sau đó cả hai chị em cùng di chuyển ra biển.

Trên biển, mặt trời rực rỡ. Tựa vô số những vốc thủy tinh vụn vỡ,từng vùng một, ánh sáng hoặc rực lên chói lóa, hoặc dát mỏng vừa đủ lấp lánh, làm tôn lên độ trong suốt cùng màu xanh lam thăm thẳm của những nước lặng thinh, vừa chuyển động không ngừng. Một sự tương phản kinh ngạc dễ chịu giữa bầu không khí ấm áp-đôi lúc trĩu xuống bởi hơi muối biển nhưng được cân bằng lại bởi các trận gió tươi tắn êm nhẹ thổi, tạo ra từng làn sóng đánh vào bờ.

Thừa Xuân ở trên, trải manh nằm trên bãi cát vàng tắm nắng. Qua cặp kính râm, cô nhìn Tiếu Tiếu đang vui vẻ nhảy sóng mà trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất kì lạ, không thể nào rời mắt được.

Cũng phải thôi, người cô nhìn là cậu trai tuy không phải là cơ bắp vạm vỡ, chắc nịt từng thớ thịt. Hay làn da ngâm nâu quyến rũ cùng body sáu múi hiện rõ mồn một. Nhưng vẫn có cái gì đó quyến rũ khiến con người ta không thể rời mắt trước cậu trai này.

Thừa Xuân càng nhìn càng chăm chú. Không biết có phải do ánh nắng mặt trời quá gay ngắt hay không. Mà mặt cô trong giờ phút này đỏ ao và nóng ran lên, mặc dù chính cô đã bôi kem chống nắng. Sợ là sẽ ảnh hưởng đến da, Thừa Xuân quyết định không tắm nắng nữa. Cô ngồi dậy xuống biển chơi cùng Tiếu Tiếu.

Thừa Xuân và Tiếu Tiếu cùng nhau nhảy sóng. Từng đợt sóng đánh vào làm hai người được nhất bổng lên. Nụ cười của Thừa Xuân và Tiếu Tiếu rực rở trong nắng bởi vì phấn khích làm những người xung quanh không thể nào rời mắt được

Trong lúc cả hay cùng vui vẻ, cười giòn giã thoải mái như thế. Thì khuất ở phía đằng xa, xuất hiện bóng dáng của người đàn ông. Mà suốt cả quá trình luôn dõi theo hai người.

Đột nhiên từ đằng xa lại có thêm một người đi tới. Đó là một cậu trai còn khá là trẻ tuổi

- Sếp Lưu, hội nghị...

Cậu trai chưa nói hết câu, câu đã nhìn thấy cánh tay của đưa lên hàm ý dừng lại và giữ im lặng.

Bác Văn không dám làm trái lời sếp, anh ta đứng một bên lặng lẽ nhìn theo ánh mắt của sếp về phía khá xa kia. Thì ra là một mỹ nữ nên đã khiến sếp Lưu không khỏi chú tâm như thế.

Dường như chính Lưu Triết đã nhìn thoả mãn cảnh tưởng ấy. Anh đột nhiên xoay người rời đi.

- Đi thôi!

Bác Văn thấy Lưu Triết rời đi cũng đi theo ở phía sau. Đi được một đoạn thì Lưu Triết dừng lại, anh cất giọng nói với Bác Văn, trợ lí của anh.

- Cậu đi điều tra giúp tôi một người tên là Tiếu Tiếu. Tôi muốn có tất cả tài liệu về người đó trong ngày mai.

- Dạ vâng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.