Đông Cung Kiều Tước

Chương 60




Từ trước tới nay trưởng công chúa chưa từng nghĩ lại có chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hoàng tẩu lại giả chết xuất cung?

Không biết mẫu hậu có biết chuyện này không?

Trưởng công chúa suy đi nghĩ lại, không tiện nói ra chuyện lớn tày đình này, chỉ cùng Hoắc ma ma về trong viện của mình.

Chưa đến nửa canh giờ, chuyện Hoàng thượng ban hôn cho quận chú Triều Hoa Chiêu Bùi và Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi đã truyền khắp kinh thành.

Mọi người đều rất kinh ngạc rất nhưng lại cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Khi quận chúa lưu lạc bên ngoài vốn đã ủy thân cho Bình Tuyên Hầu, cái gọi là một nữ nhân không gả hai chồng, quận chúa gả cho Bình Tuyên Hầu cũng là chuyện tốt.

Như vậy, Bình Tuyên Hầu này thật có phúc, lấy được quận chúa làm vợ, còn là nữ nhi mà trưởng công chúa tìm kiếm bao nhiêu năm. Sau này có phủ Trấn Quốc Công là nhạc gia, e là trong kinh thành cũng không có ai dám động vào hắn.

Huống hồ, việc ban hôn này cũng thể hiện ân sủng của Hoàng Thượng với Bình Tuyên Hầu.

Có thể thấy, hắn rất có duyên với hoàng gia, cũng không biết Bình Tuyên Hầu này nhìn thì lạnh lùng, lại âm thầm lấy được thánh tâm thế nào. Nếu có thể, bọn họ cũng muốn học theo. Dù sao thánh tâm khó đoán, hắn lại có thân phận là thứ tử của ngoại thất phủ Ngụy Quốc Công sinh ra, gần như không tốn bao nhiêu công sức đã có được ân sủng ngút trời, có thể thấy rõ được đạo lý này. Nếu học được vài thủ đoạn, có lẽ sẽ hưởng thụ được cả đời.

Lúc này đã là buổi chiều, từ lúc nhận thánh chỉ A Yên không giấu được ý cười trên khuôn mặt, còn có chút căng thẳng không diễn tả được.

Bảo Trân thấy chủ tử nhà mình như vậy, không nhịn được cười nói: “Lần này chủ tử sẽ không rời xa Hầu gia nữa. Đợi chủ tử được gả đến phủ Bình Tuyên Hầu, sẽ là Hầu phu nhân, là chủ mẫu chính thức trong phủ.”

Bảo Trân nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện nhận thánh chỉ trước đó, lập tức có chút nghi hoặc nói: “Nói ra thật kỳ lạ, vừa nãy người trong cung đến tuyên chỉ lại không nhìn thấy quận chúa.”

Từ lúc A Yên được đón về phủ Trấn Quốc Công, người trong phủ quen gọi Khương Uyển là quận chúa, gọi A Yên là tiểu quận chúa.

Bảo Trân nghe vài lần cũng gọi theo như vậy.

A Yên ăn mứt hoa quả, nghe lời này ngẩng đầu nói: “Ta nghe nói hình như nàng ta bị bệnh rồi.”

Bảo Trân nói: “Hôm qua còn khỏe mạnh, hôm nay đã bị bệnh rồi, cũng không đến mức không dậy nổi chứ, ngay cả người trong cung tới cũng không xuất hiện. Nô tỳ cảm thấy việc này hơi kỳ lạ.”

A Yên nghe xong liền ngẩn ra, còn chưa nói gì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, có tiếng thỉnh an của nha hoàn vang lên.

“Nô tỳ bái kiến quận chúa.”

A Yên ngẩn người, nghe lời này liền biết là Khương Uyển đến đây.

Nhưng chẳng phải Khương Uyển không thích nàng sao? Từ lúc nàng trở về phủ Trấn Quốc Công, nàng đã cảm giác nàng ta không thích mình, thậm chí có chút khinh thường và ghen ghét.

Còn nữa, không phải nàng ta bị bệnh sao? Đã bị bệnh còn đến chỗ nàng làm gì?

A Yên đang suy nghĩ thì thấy Khương Uyển mặc áo màu vàng thêu hoa hải đường từ ngoài đi vào.

Khuôn mặt nàng ta đầy vẻ ghen ghét và thù hằn, thậm chí còn có chút điên cuồng, giống như lao đến muốn cắn xé nàng vậy.

A Yên giật mình, bất giác cảm thấy bất an.

Bảo Trân nhìn sắc mặt của Khương Uyển, tiến lên một bước ngăn trước người Khương Uyển.

“Nô tỳ bái kiến quận chúa, không biết quận chúa đến có chuyện gì?”

Bảo Trân vừa dứt lời liền bị Khương Uyển cho một cái bạt tai.

“Hỗn xược, ta và chủ tử nhà ngươi nói chuyện đâu đến lượt ngươi hỏi? Lui xuống!”

A Yên thấy Bảo Trân bị đánh liền hoảng sợ giật mình, lập tức đứng lên chạy đến trước mặt Bảo Trân, kéo nàng ấy sang một bên, sau đó sầm mặt hỏi Khương Uyển: “Ngươi phát điên cái gì, Bảo Trân đã làm gì ngươi?”

Thường ngày A Yên vốn yếu đuối, trước nay không tranh chấp với người khác, cho nên có nổi giận cũng chỉ như chất vấn.

Khương Uyển nghe vậy, nói với vẻ khinh thường: “Một con tiện tì mà thôi, muội muội cũng che chở như vậy sao? Muội muội như vậy, sau này làm sao gánh vác được chức trách chủ mẫu phủ Bình Tuyên Hầu, chi bằng trả lại Tạ Thận Chi cho tỷ tỷ, để tình tỷ muội của chúng ta tốt đẹp hơn, ngươi thấy thế nào?”

Nàng ta vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng quát: “Vô liêm sỉ, lời này mà ngươi cũng nói ra được!”

Ngoài cửa, trưởng công chúa vội vàng chạy tới vừa đúng lúc nghe thấy Khương Uyển nói lời này với A Yên, lập tức tức giận đến xanh mặt:

“Người đâu, đưa quận chúa về, người trong viện của quận chúa không trông coi được, tất cả đánh hai mươi trượng, lại có lần sau, đuổi hết ra khỏi phủ Trấn Quốc Công!”

Từ lúc trưởng công chúa được gả đến phủ Trấn Quốc Công, tính tình luôn hòa nhã, rất ít nổi nóng, đặc biệt là với nữ nhi Khương Uyển.

Lập tức không chỉ người dưới ngẩn ra, mà kể cả Khương Uyển cũng sửng sốt.

Đám hạ nhân ngẩn người một lúc, không dám trái lời trưởng công chúa, có hai bà bà đánh bạo tiến lên muốn kéo Khương Uyển, nhưng bị Khương Uyển giơ tay tát một cái.

“Hỗn xược, cái tay bẩn của người dám động vào bản quận chúa!”

Nói xong, Khương Uyển lại quay đầu nói với trưởng công chúa: “Quả nhiên mẫu thân bởi vì nàng đã quay về liền không thương nữ nhi này nữa. Nhưng rõ ràng nữ nhi gặp Tạ Thận Chi trước, Hầu gia cũng cứu ta trước, tại sao Bùi Chiêu lại cướp đi của ta? Vị trí phu nhân Bình Tuyên Hầu vốn là của ta! Ta phải tiến cung cầu xin ngoại tổ mẫu làm chủ cho ta!”

Khương Uyển nói xong liền bỏ chạy ra ngoài.

Trưởng công chúa nhìn A Yên đứng ngẩn người, sầm mặt quát lớn: “Nếu hôm nay người đi ra khỏi phủ Trấn Quốc Công một bước, sau này đừng quay lại nữa!”

Khương Uyển nghe vậy liền dừng bước chân, tràn đầy vẻ không thể tin nổi quay người lại, chỉ vào A Yên nói: “Mẫu thân vì nàng ta mà không cần nữ nhi này nữa sao?”

“Tại sao, rõ ràng người luôn ở bên mẫu thân trong phủ là ta, chứ không phải Bùi Chiêu, chỉ vì nàng ta họ Bùi, cho nên vừa quay về thì đã cướp mọi thứ thuộc về ta sao?”

Khương Uyển tràn đầy hận thù nhìn về phía A Yên, A Yên bị ánh mắt của nàng ta dọa sợ lùi lại một bước.

Khương Uyển cũng bị kích động bởi dáng vẻ của nàng, chỉ vào nàng nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi mà cũng xứng gả cho Hầu gia, ngươi đừng quên, bản thân người còn từng ở nơi như Vạn Xuân phường, ngươi gả cho Hầu gia, Hầu gia sẽ bị người ta chỉ trỏ cả đời, kể cả ngươi là quận chúa, là thánh chỉ ban hôn, hắn cũng sẽ ghét bỏ ngươi.”

Từng câu từng chữ của Khương Uyển đánh vào nỗi đau của A Yên, hoàn toàn không để ý đến nha hoàn bà bà trong viện, càng không hề quan tâm đến tình tỷ muội.

Nàng ta nói xong những lời này, liền nhìn A Yên với vẻ đầy chế nhạo và khinh thường.

Kể cả Bùi Chiêu là đích nữ của phủ Trấn Quốc Công cũng thay đổi không được sự thực nàng từng bị bán vào Vạn Xuân phường, từng làm nô tỳ cho người ta khiến mọi người khinh thường. Bản thân Bùi Chiêu cũng biết mình được Châu gia mua về Vạn Xuân phường làm lễ vật cho Tạ Thận Chi, làm sao còn có mặt mũi muốn làm chính thê của Tạ Thận Chi? Nàng không sợ vì quá khứ của nàng mà sau này Tạ Thận Chi bị người ta chỉ trỏ sao? Nàng thật đúng là ích kỷ! Hầu gia thực sự bị sắc đẹp ma mị này mê hoặc rồi, trước đó còn sủng ái nàng như vậy.

Nhưng cưng sủng đồ chơi khác với lấy nàng làm chính thê, nàng ta không tin, Tạ Thận Chi sẽ tự nguyện lấy Bùi Chiêu! Cho dù không dám kháng chỉ, chắc chắn trong lòng cũng thấy ấm ức không vui.

Hắn có ơn cứu mạng với nàng ta, làm sao nàng ta nhẫn tâm nhìn hắn lấy một nữ nhân mà mình không muốn lấy.

Nghĩ như vậy, Khương Uyển còn nói thêm: “Hầu gia có ơn cứu mạng với ngươi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn? Sao ngươi không tự hỏi bản thân liệu mình có xứng với Hầu gia không?”

Nàng ta vốn tưởng rằng A Yên sẽ tái mặt không dám nói gì, tự biết xấu hổ thấy mình không xứng với Tạ Thận Chi, nhưng đâu ngờ, A Yên chỉ ngẩn người một một lát, lên tiếng nói: “Công tử sẽ không ghét bỏ ta, là ngươi không hiểu công tử.”

Giọng của nàng kiên định, trong con mắt không hề có chút hổ thẹn, ngược lại còn lộ ra vài phần chắc chắc và nghiêm túc.

Khương Uyển bị lời này của nàng làm khó thở, mới định lên tiếng châm chọc thì thấy có ma ma vội vàng chạy vào trong viện, hồi bẩm: “Công chúa, Bình Tuyên Hầu đến quý phủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.